Hóa ra từ khi sinh ra thì nàng đã khác người thường, hồi bé bọn trẻ
con cũng chơi chung với nàng nhưng rồi một hôm có thằng nhóc bị ma giấu
và nàng bảo rằng có 1 bả tóc trắng đưa thằng nhóc nhốt vào bụi tre, kể từ
đó người làng cho rằng nàng là con của ma, vì chỉ con của ma mới thấy
được ma. Tất cả người làng đều cho rằng nàng mang đến vận xui rủi cho
họ, nhưng không ai dám đuổi đánh hay làm gì nàng vì họ còn e ngại sư
phụ. Họ chỉ còn cách tránh xa nàng càng xa càng tốt.
Cứ thế nàng lớn lên trong chuỗi ngày cô độc từ cấp 1, cấp 2 cho đến
cấp 3 đều 1 mình, kể từ khi tôi đến là lúc nàng mới cảm nhận được giá trị
của tình người trong xã hội, và từ lúc đó nàng cười nhiều hơn, vui vẻ hơn.
Nhưng số tôi là số nhọ, cuộc đời cứ dồn tôi vào cảnh không lối thoát,
cứ tưởng có thể bù đắp tháng ngày cô độc của nàng bằng tình yêu chân
chính cũng là lúc sóng gió ập đến.
Người có “Âm dương nhãn” thì đối với học đạo thuật như tôi cầu còn
không được, nhưng đối với liễu yếu đào tơ như nàng chẳng khác gì một cực
hình, mỗi lần ra ngã ba đường nàng đều nắm chặt cánh tay tôi và đi sát lại,
lúc đầu tôi cứ nghĩ nàng muốn thể hiện tình cảm với tôi ( phê vãi lù) nhưng
về sau mới biết là nhìn thấy cái không nên nhìn ( đệch -_-)
Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, lũ ma quỷ khi đã biết ai có thể nhìn
thấy chúng thì sẽ bám lấy không buông, tuy đạo tràng có kết giới nhưng
không phải lúc nào cũng an toàn tuyệt đối và nàng bị ma quỷ nhập xác.
Các bạn đều cho rằng không có gì lo ngại vì ông bác già có thể đuổi
ma quỷ nhập xác, điều đó đúng nếu 1,2 lần thì không sao. Nhưng về lâu về
dài thì không ổn tí nào, nó ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm trí người bị
nhập.
Khỏi phải nói tôi lo lắng cho người mình yêu thế nào, dù có dùng đủ
mọi cách cắm chốt trước của phòng nàng thì lúc nàng đi tắm cũng không