TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 151

– Những gì trao đổi lúc nãy, liệu tên trộm có nghe thấy không nhỉ?
Nghiêm Khắc:

– Nó ở tận tầng 3. Không sao đâu.
Lúc này, có tiếng gõ cửa thình thình. Nghiêm Khắc mở cửa. Bốn, năm

nhân viên bảo vệ của khu biệt thự ào vào trong. Họ chẳng nói chẳng rằng,
người định đến các phòng tìm trộm, người định gọi điện thoại báo công an.
Nghiêm Khắc chưa kịp nói gì thì Lận tiến tới ngăn họ lại:

– Không cần báo công an đâu.

Rồi chỉ vào chiếc bao tải:
– Trộm vụng ấy mà. Trộm chán chê nhưng lại rớt đồ.
Nghiêm Khắc chợt như hiểu ra điều gì, chêm vào:

– Chỉ một phen hú vía, không cần phải báo công an. Chúng tôi thì chẳng

sao. Chỉ sợ công ty bảo vệ phê bình các anh. Lần trước, trong khu bị trộm,
các anh có mấy người bị đuổi việc đấy thôi? Đêm hôm khuya khắt thế này,
bắt tội các anh đến đây đã là quá rồi.

Mấy nhân viên bảo vệ bấy giờ mới hiểu ra, vội cúi đầu:
– Cảm ơn ông ạ. Cảm ơn ông ạ.

Lại cuống quýt cảm ơn và cảm ơn, rồi mới lui ra. Trong nhà chỉ còn lại

ba người là Nghiêm Khắc, Lận và Cù Lợi. Cù Lợi vẫn đang mặc áo khoác
tắm. Cô ta với bao thuốc lá Lận để trên bàn, châm một điếu, ngồi ghé mông
lên ghế sô-pha:

– Có mất đấy. Chiếc túi xách của tôi đã bị tên trộm lấy đi rồi.
Nghiêm Khắc giật mình:

– Ấy chết. Chiếc túi có giá lắm đấy, hàng hiệu của Anh, cả thế giới chỉ

có vài chiếc thôi.

Cù Lợi:
– Mất túi tôi không xót, chỉ tiếc đồ trong túi.

Nghiêm Khắc xua tay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.