TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 179

– Mao Chủ tịch từng nói, người không thật thà chỉ có thiệt. Một đời quần

quật tìm bới xương người, rồi đem vào triển lãm, một nghìn năm thì cứ nói
đại lên thành một vạn năm để lừa phỉnh mọi người. Nghe rõ hay. Để rồi đến
giờ, đành phải gác người chết sang một bên, tìm đến với người sống.

Lại cảm khải:

– Thật đúng là từ cổ đại trở về với hiện tại.
Câu này dường như đã đụng chạm tới một điều gì đó sâu thẳm trong

Nghiêm Khắc. Gã vốn định cảm khái theo. Nhưng Lão Hình nhìn đồng hồ,
rồi đột nhiên chuyển đề tài:

– Ông muốn tôi điều tra vụ gì?

Nghiêm Khắc vẫn chưa kịp rút mình ra khỏi tâm trạng cảm khái, thì lão

Hình đã trở về với chủ đề chính. Giống như, khi Nghiêm Khắc vẫn còn
đang ngụp lặn dưới nước, thì lão Hình đã lên trên bờ. Trong lúc lúng túng,
Nghiêm Khắc hiểu rằng, lão Hình tỉnh táo hơn gã. Tiếp đó, giọng nói của
gã cũng có phần lúng túng:

– Tôi không muốn điều tra người thứ ba, mà tìm một tên trộm.
Lão Hình nghĩ ngợi, nói:

– Tìm trộm, không nhờ công an mà nhờ tôi, chứng tỏ tên trộm này không

đơn giản.

Nghiêm Khắc:
– Tên trộm cũng đơn giản thôi. Nhưng đồ bị mất không đơn giản. Nó đã

trộm chiếc túi xách của vợ tôi.

Lão Hình không hỏi tiếp mà kiên nhẫn chờ Nghiêm Khắc. Nghiêm Khắc

đành nói tiếp:

– Trong túi không có bao nhiêu tiền. Những thứ khác cũng không quan

trọng. Nhưng trong đó có một chiếc USB. Trong đó toàn là dữ liệu của
công ty, liên quan đến bí mật của công ty. Nếu nhờ công an tìm, tôi sợ dứt
dây động rừng…

Lão Hình gật gù, ra chiều hiểu vấn đề:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.