TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 193

– Nghĩ ra, giúp anh tìm thấy người đó, anh vẫn cho chú mày một vạn tệ.

Còn không, chú mày cứ ở đây mà nghĩ với anh.

Trán Thanh Diện Thú Dương Chí bắt đầu rịn mồ hôi. Hắn nói:

– Anh cho em đi vệ sinh một tí.
Lão Hình nhìn hắn, rồi lại ngó chiếc túi cầm tay hắn để trên bàn. Chất

liệu chiếc túi là sợi hóa học, nhưng chiếc túi trông cồm cộm, có vẻ rất nặng.
Lão Hình nghĩ chắc hắn ta muốn lén gọi điện thoại. Gọi điện thoại thì lão
Hình không sợ. Chắc hắn ta muốn bàn bạc với người khác xem vụ giao
dịch này có được không. Nghĩ thế, lão Hình liền gật đầu. Thanh Diện Thú
Dương Chí đứng lên đi về phía nhà vệ sinh. Lúc đi ngang cửa quán ăn, hắn
đột ngột lao ra ngoài chạy biến. Thoáng cái, đã mất dạng.

Lão Hình sững người, trách mình sơ ý quá. Vịt đã luộc chín rồi, lại để nó

bay mất. Biết có đuổi theo cũng vô ích, bèn không đuổi nữa. Vớ lấy chiếc
túi cầm tay do Thanh Diện Thú Dương Chí để lại, hy vọng bên trong sẽ có
manh mối gì chăng. Nào ngờ, mở túi ra, thấy bên trong có một nửa viên
gạch, không biết để làm gì. Lão Hình lôi viên gạch vứt đi. Rồi lại lấy ra hơn
sáu trăm tệ. Tìm tiếp bên trong, thấy toàn đồ nghề ăn trộm: búa kìm loại
nhỏ và một mẩu thép. Ở ngăn ngoài túi, tìm thấy hai chiếc hộp sặc sỡ. Mở
ra, toàn thuốc tráng dương nhập ngoại. Nhớ lại chuyện khi nãy Thanh Diện
Thú Dương Chí nói về căn bệnh nan y của “thằng em” phía dưới, biết hắn
không nói dối. Để chữa bệnh, tên trộm này đã phải tốn không ít tiền bạc.
Lão Hình lắc đầu thở dài. Vì Thanh Diện Thú Dương Chí, vì cả mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.