Thanh Diện Thú Dương Chí ngẩn người. Rồi thở dài:
– Được thì có được, nhưng thứ ấy không ở trong tay em.
Đến lượt lão Hình ngạc nhiên. Vội hỏi:
– Thế ở đâu?
Thanh Diện Thú Dương Chí:
– Lúc bỏ chạy, em đã vứt chiếc túi đi. Có thể, một thằng khốn khác đã
nhặt lấy nó rồi.
Lão Hình sửng sốt:
– Ai vậy?
Thanh Diện Thú Dương Chí hỏi lại:
– Trong chiếc USB là cái gì? Quan trọng không?
Lão Hình:
– Thứ trong đó, không quan trọng với anh và chú mày, nhưng quan trọng
với người khác.
Thanh Diện Thú Dương Chí:
– Ai vậy?
Lão Hình bắt đầu bực:
– Anh hỏi chú mày, hay chú mày hỏi anh? Kẻ nhặt chiếc túi là ai?
Thanh Diện Thú Dương Chí lại giả tảng:
– Lúc ấy, trong hẻm tối om, em nhìn không rõ bộ dạng nó.
Lão Hình biết tên Thanh Diện Thú Dương Chí này định giở trò, thở dài:
– Xem ra, anh đã nhầm. Anh coi chú mày là bạn, nhưng chú mày lại
không coi anh là bạn.
Rồi bảo:
– Chịu khó nghĩ đi, nghĩ cho ra người kia đi.
Lại tiếp: