TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 221

– Trước khi tìm chiếc USB, ông phải viết cho tôi tờ giấy ghi nợ cái đã.
Hai người lại giằng co. Đột nhiên, Thanh Diện Thú Dương Chí nhớ ra

điều gì đó, giật giọng:

– Gượm đã. Có rồi.
Lưu Nhảy Vọt ngạc nhiên, dừng tay lại:
– Cái gì có rồi?

Thanh Diện Thú Dương Chí ngắm nghía Lưu Nhảy Vọt:
– Kỳ thực, ông cũng là một chiếc USB đấy thôi.
Lưu Nhảy Vọt không hiểu ra làm sao:

– Nghĩa là sao?
Thanh Diện Thú Dương Chí:
– Ông bảo ông không nhặt được túi, nhưng mọi người đều cho là ông

nhặt được. Hai người vừa nãy cho là ông nhặt được. Người nhà ngôi biệt
thự cũng cho là ông nhặt được. Nhặt thì cũng đã nhặt rồi. Không nhặt cũng
coi như đã nhặt rồi. Không cần biết ông có nhặt được hay không, nhưng tôi
với ông cứ làm ra vẻ ông đã nhặt được. Như thế, ta sẽ có tiền. Vấn đề là
ông phải ra mặt, bảo ông đã nhặt được.

Lưu Nhảy Vọt càng nghe, càng mụ mị:
– Nghĩa là sao?
Thanh Diện Thú Dương Chí lôi Lưu Nhảy Vọt ngồi xuống giường, giảng

giải cặn kẽ ý tưởng của mình cho Lưu Nhảy Vọt nghe. Khi nãy, hai người
còn đánh nhau, giờ thoắt cái thành bạn thân. Đã không có chiếc USB, thì
Thanh Diện Thú Dương Chí muốn mua một chiếc USB giả để giỡn nhau
với người mất chiếc USB. Lưu Nhảy Vọt có phần sợ sệt:

– Làm thế có ổn không?
Thanh Diện Thú Dương Chí thở dài:
– Đã đến nước này, đành phải còn nước còn tát thôi.

Chợt thấy có điều gì đó không ổn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.