TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 23

đêm, khi đã hết hẳn hơi rượu, Lưu Nhảy Vọt mới ân hận. Sau ân hận là cơn
tức nhằm vào Ngô Lão Tam:

– Ngủ với “gà” một đêm, cũng chỉ có tám mươi tệ. Sờ một tí cái chỗ

chẳng chết người gì, mà đòi những ba nghìn sáu trăm tệ. Có thêm cả con
em gái nhà mày, cũng chẳng đắt đến như thế?

Tiếp đến, lại tức cả lão Hoàng bán cổ và nội tạng lợn. Chính lão ta đã

khơi mào cái chuyện ba nghìn sáu trăm tệ:

– Ra chúng mày thấy ông say, vào hùa với nhau ăn hôi à? Có còn đáng

mặt người nữa không?

Kể từ đó, chuyển sang mua cổ lợn, cổ gà ở quầy khác. Giải quyết xong

việc của Ngô Lão Tam và lão Hoàng, thì phiền phức giữa Lưu Nhảy Vọt và
Hàn Thắng Lợi bắt đầu. Lúc vay tiền của Hàn Thắng Lợi, Lưu Nhảy Vọt đã
thỏa thuận với y là ba ngày sau trả cả gốc lẫn lãi. Nhưng sau 3 tháng, Lưu
Nhảy Vọt vẫn chưa trả lấy một xu nào. Nợ mà không trả, thì chỉ có hai lý
do: một là không có tiền, hai là có tiền nhưng không trả. Lưu Nhảy Vọt bảo
lý do thứ nhất, nhưng Hàn Thắng Lợi lại cứ khăng khăng bảo lý do thứ hai.
Sau vài cuộc khẩu chiến, vài lần mặt đỏ tía tai, Hàn Thắng Lợi lắc đầu:

– Từ rày cấm được làm người tốt. Hễ làm người tốt là bạn bè hóa kẻ thù.
Đã là kẻ thù, thì việc quái gì phải khách sáo. Lúc đầu, Hàn Thắng Lợi cứ

một tuần giục nợ một lần. Nhưng giờ, tối nào y cũng đến đòi nợ. Lưu Nhảy
Vọt cũng thay đổi kế sách. Không nói không trả, cũng chẳng bảo không có
tiền, chỉ dấm dẳng:

– Tiền thì có. Nhưng ở chỗ Nhiệm Bảo Lương ấy. Lão ta nợ tiền lương

chưa trả. Giờ mày bảo tao đi cướp chắc?

Hoặc:
– Mày đi tìm Nhiệm Bảo Lương ấy. Lão ấy trả tao tiền thì tao trả mày.
Làm Hàn Thắng Lợi khóc dở mếu dở:

– Ông chỉ nhăng quậy. Ông nợ tiền tôi, sao lại bảo tôi đi tìm Nhiệm Bảo

Lương?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.