TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 230

– Ôi dào, em thích phân biệt to nhỏ chứ gì? Anh tính, em nên mở một

cửa hàng chăm sóc vật nuôi.

Mã Man Lệ không hiểu, hỏi:

– Ý anh là sao?
Viên:
– Lần trước, anh tới một cửa hàng chăm sóc vật nuôi. Có một con chó to

bằng nắm tay. Cạo hết lông mà những hai trăm tệ.

Mã Man Lệ nhổ một bãi nước miếng, rồi mới cắt tóc cho gã. Viên cắt tóc

xong ra về. Đúng hôm ấy, trước cửa hiệu tóc có người dắt con chó to bằng
nắm tay đi qua. Mã Man Lệ khúc khích cười. Buổi tối nằm trên giường,
nhớ lại câu “cạo hết lông”, lại phì cười. Cái tay Viên này, nói tục, mà câu
chữ không hề tục.

Chẳng hạn chuyện nữa. Hôm hai người thân mật với nhau. Vì gã chồng

trước Triệu Tiểu Quân thường chê ngực Mã Man Lệ lép, bảo cô ta là trai
giả gái, nên dần dà, Mã Man Lệ cũng cảm thấy tự ti về bộ ngực của mình.
Lần đầu tiên gần gũi với Viên, Mã Man Lệ đã cởi quần áo ngoài. Nhưng
khi định cởi nịt ngực, bỗng thấy xấu hổ. Viên bèn cởi nó giúp cô. Tuy hơi
ngạc nhiên, nhưng gã không hề chê nhỏ, mà lấy tay xoa xuýt:

– Vật to nhỏ không quan trọng, cái chính là tác dụng của nó.

Rồi lấy miệng mút trọn bộ ngực Mã Man Lệ. Lúc thôi mút, gã bảo:
– To quá, đố mút được hết, rõ thừa thãi.
Mã Man Lệ bật cười khúc khích. Cười xong, lại khóc.

Viên và gã chồng trước Triệu Tiểu Quân của Mã Man Lệ là hai tuýp

người khác hẳn nhau. Nếu không phải vì Triệu Tiểu Quân, thì Mã Man Lệ
cũng sẽ không quan hệ tằng tịu với người đàn ông khác. Mã Man Lệ và
Triệu Tiểu Quân sống với nhau 6 năm. Nửa năm đầu còn vui vẻ, 5 năm rưỡi
sau thì tồi tệ, càng ngày càng tồi tệ. Chuyện này chẳng liên quan gì đến
chuyện giàu nghèo. Viên chỉ là một anh bán cá hố, cũng chẳng phải triệu
phú, tỷ phú gì. Cái chính là hợp hay không hợp, mà thôi. Đương nhiên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.