TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 229

nói chuyện, người nghe có thể không cười, vì thấy nó bình thường. Nhưng
sau nghĩ lại, phải bật cười. Lúc khác nghĩ lại, vẫn cứ cười. Lần cười thứ hai
khác với lần cười đầu tiên. Mã Man Lệ bây giờ mới ngộ ra, cái hóm hỉnh
của người khác chỉ đơn thuần là hài hước, còn cái hóm hỉnh của Viên mới
đích thị là hóm hỉnh. Hoặc giả, đây chính là sự khác biệt giữa hài hước và
hóm hỉnh. Chẳng hạn, lần đầu tiên Mã Man Lệ đến quầy của Viên mua cá
hố. Khi ấy, còn chưa quen biết. Thói thường, khi mặc cả, người mua hay
chê hàng của người bán. Mã Man Lệ nói:

– Gớm chết. Cá lẻo khẻo như dây thắt lưng mà đòi năm tệ rưỡi. Quầy

đằng kia, cũng cá Châu Sơn, to như con dao phay, mà cũng chỉ có bốn tệ
tám.

Đương nhiên, câu “quầy đằng kia” là do Mã Man Lệ thuận mồm phịa ra

cho nó có vẻ “nhân chứng, vật chứng”. Nếu là người bán hàng khác, thể
nào cũng bĩu môi, hoặc bóc mẽ người mua:

– Quầy đằng kia hơn thì đến đó mà mua.
Viên không bóc mẽ Mã Man Lệ, cũng không phản bác chuyện Mã Man

Lệ bảo cá nhà mình giống như sợi dây thắt lưng, nói thế hơi quá, mà thủng
thẳng:

– Bà chị ơi, cái này không phải tại tôi, mà tại cái người đặt tên cho loài

cá này này. Cá hố còn gọi là “đái ngư”, có nghĩa là cá trông giống như dây
thắt lưng

1

. Còn cá hố quầy đằng kia, nếu giống con dao phay, thì đích thị

nó bị bệnh tiểu đường, phù thũng rồi.

Khi ấy, cũng chỉ là chuyện đấu khẩu, kì kèo giá cả, Mã Man Lệ không để

ý. Nhưng khi xách chỗ cá hố về hiệu tóc, nghĩ lại câu nói của Viên, Mã
Man Lệ mới khúc khích cười. Lúc rán cá, lại khúc khích.

Chẳng hạn chuyện nữa. Viên đến Hiệu tóc Man Lệ cắt tóc. Lúc này, Mã

Man Lệ và Viên đã quen biết nhau rồi. Bảng giá đề: cắt tóc năm tệ. Mã
Man Lệ bảo:

– Người khác năm tệ, nhưng anh phải mười tệ.
Viên biết Mã Man Lệ muốn trêu đầu gã to, liền bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.