TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 227

Chương 25

Mã Man Lệ, Viên đầu to

Ba năm trước, Mã Man Lệ quan hệ tình cảm với một gã họ Viên. Từ

Hiệu tóc Man Lệ đi qua hai góc phố có một khu chợ đầu mối. Viên bán hải
sản trong chợ. Bán cá hố là chính. Ngoài ra, còn bán cả cá rô biển, tôm
đông lạnh, hến biển, rong biển, rêu biển…. Viên là người Châu Sơn (tỉnh
Chiết Giang), khi ấy 37 tuổi. Mã Man Lệ thích ăn cá hố rán, nên thường tới
quầy của Viên. Mỗi khi cắt tóc, gội đầu, Viên cũng đi qua hai góc phố, đến
Hiệu tóc Man Lệ. Cứ thế, thành quen. Mã Man Lệ tới quầy của Viên, cốt là
vì món cá hố Châu Sơn. Còn Viên tới Hiệu tóc Man Lệ không chỉ vì cắt
tóc, gội đầu. Sau khi hai người trở nên thân thiết, Viên nói với Mã Man Lệ
rằng gã thích cô ta. Không chỉ thích vóc dáng cô ta, như cái eo chẳng hạn,
mà thích nhất đôi mắt. Mắt Mã Man Lệ không to, ti hí. Chẳng ai bảo mắt cô
ta đẹp. Nhưng Viên bảo, nhỏ thì nhỏ, nhưng đấy là lúc bình thường. Chứ
khi tức giận, đuôi mắt rướn lên, không phải mắt thường nữa, mà là mắt
phượng. Đến mức, Mã Man Lệ cũng phải hoài nghi:

– Mắt em mà là mắt phượng?
Viên quả quyết:

– Chứ sao!
Viên bảo, gã thích Mã Man Lệ, cái chính cũng không phải vì đôi mắt, mà

thích cái thần trong mắt cô. Gã nói, 37 năm qua, gã gặp không biết bao
nhiêu người. Nam có, nữ có, già có, trẻ có. Cái nhìn của mỗi người đều
khác nhau, nhưng có một điểm chung, đó là: qua 8 tuổi, mắt bắt đầu đùng
đục. Mỗi sự việc trải qua, bộ óc quên, nhưng nó lưu lại trong ánh mắt. Qua
30 tuổi, đôi mắt đục như bát cháo thập cẩm, đố trông thấy gì. Mắt Mã Man
Lệ cũng đục, nhưng khi nhìn, mắt cô phát ra một tia sáng. Mắt như thế,
hiếm lắm. Mã Man Lệ lại hoài nghi về tia sáng của mình. Viên lại bảo, gã
thích Mã Man Lệ, cái chính cũng không phải vì cái thần trong mắt cô, mà
vì tiếng thở dài của cô. Khi hai người đang nói chuyện, con cà con kê, bỗng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.