TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 233

thì quan hệ giữa hai người vẫn chỉ là thậm thụt. Mã Man Lệ lúc đầu không
quan tâm, chuyện lấy hay không lấy không quan trọng. Lấy người ta chưa
chắc sống với nhau đã hợp, như với Triệu Tiểu Quân chẳng hạn. Mặc dù đã
ly dị với Triệu Tiểu Quân, nhưng vẫn còn phiền phức. Phiền phức này cũng
lại tập trung vào chuyện: tiền. Không lấy Viên, lúc bên nhau, nói năng thoải
mái, làm cũng thoải mái. Nhưng sau này, Mã Man Lệ lại quan tâm. Sở dĩ
quan tâm, không phải vì sợ để lâu ngày, không trông cậy được ở Viên, mà
quan tâm đến tuổi tác của mình. Hơn 30 tuổi đầu rồi, cũng muốn có một
chốn đi về. Nhưng điều này chẳng dọa được Viên. Y hỏi vặn Mã Man Lệ:

– Em bảo, lấy nhau khó hay bỏ nhau khó?

Mã Man Lệ:
– Bỏ nhau.
Viên:

– Em nhầm. Bỏ nhau có nghĩa là hai người chán nhau, rồi mới bỏ. Còn

lấy nhau là phải tìm đúng người. Em bảo, tìm đúng người khó hay tìm
nhầm người khó?

Mã Man Lệ hiểu ý tứ của Viên, không phải vì hóm hỉnh, mà vì cái lý ấy,

bật cười. Mã Man Lệ hỏi:

– Thế bao giờ anh bỏ vợ?

Viên:
– Một ngày không xong thì 2 ngày là được chứ gì? Hai ngày không xong

thì 1 tháng là được chứ gì? Một tháng không xong thì nửa năm là được chứ
gì?

Thế là thỏa thuận nửa năm. Nhưng thời hạn nửa năm chưa hết, Viên đã

biến mất. Té ra, một người khéo ăn nói như Viên lại là một tên lừa đảo.
Viên biến mất không phải vì sợ bỏ vợ để lấy Mã Man Lệ, mà vì y bị công
an tóm đi. Viên không chỉ lừa Mã Man Lệ, mà còn lừa cả nhiều người khác.
Thì ra, y là một tên phạm tội lừa đảo. Ba năm trước, Viên chơi hụi ở quê.
Tài ăn nói của y không lừa được tiền của người giàu, chỉ lừa được mười
mấy hộ nghèo. Lừa chưa được bao nhiêu tiền thì bại lộ. Viên chạy đến Bắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.