TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 234

Kinh bán cá hố. Nhưng y vẫn là tên tội phạm bị truy nã. Sau ba năm, Viên
tưởng mọi chuyện đã yên ổn. Hôm ấy, y tới ga tàu hỏa đón hàng, bị một
người cùng quê tới Bắc Kinh làm thuê phát hiện. Người này từng bị Viên
lừa. Tối hôm đó, Viên đang kiểm kê cá ở chợ đầu mối thì bị công an đến
bắt. Viên bảo y là người Châu Sơn. Nhưng kỳ thực, y không phải người
Châu Sơn, mà là người Ôn Châu. Đến quê cha đất tổ cũng giả nốt. Suốt từ
đầu đến chân, y chẳng có chỗ nào là thật. Lúc nghe tin, đầu Mã Man Lệ nổ
đánh “ầm”. Sau đó, cô không đau lòng vì bị lừa, mà bật cười khanh khách.
Cứ bảo Viên hóm hỉnh. Hóa ra, cái hóm hỉnh nhất của gã lại là trò lừa hụi
họ vớ vẩn. Trộm gà không xong, đi tong nắm thóc. Cười xong, Mã Man Lệ
lại khóc. Do số tiền lừa đảo không nhiều, Viên bị tòa tuyên án một năm tù.
Âu cũng là nhờ cái phúc “trộm gà không xong”, nên án mới nhẹ thế. Trong
một năm ấy, Mã Man Lệ không hề tới nhà tù thăm Viên. Cô coi y như
người đã chết. Thi thoảng, cô có nghĩ tới Viên, nhưng không phải vì Viên,
mà vì mình, rồi thở dài. Tiếng thở dài đầy liên tưởng, sâu xa.

Đêm hôm ấy, Viên lại xuất hiện ở Hiệu tóc Man Lệ. Y đã hết hạn tù.

Nhưng sau một năm, Viên không còn là Viên của ngày xưa nữa. Tóc hoa
râm, già đi nhiều. Mã Man Lệ lúc đầu không nhận ra. Vốn đầu to, cổ lợn.
Vậy mà thoắt cái, từ một thanh niên trai tráng, biến thành một con lợn già.
Nửa người phía trên dài ngoẳng, nửa phía dưới ngắn tịt, đi vào hiệu tóc,
bước chân chậm rãi, hệt như một con chim cánh cụt. Cách nói năng cũng
thay đổi hẳn. Y bảo vừa ở tù ra, vẫn muốn đến chợ đầu mối bán cá. Hoặc
giả, không bán hải sản nữa, bán cá mè, cá trắm cũng được. Đến Mật Vân
nhập hàng, còn tiện hơn là đến Châu Sơn. Nhưng bây giờ, trong người
không xu dính túi, không có chỗ ở, muốn ở tạm chỗ Mã Man Lệ. Nói năng
cứ lắp ba lắp bắp. Sau một năm ở tù, y mất hết sự hóm hỉnh trước đây, cũng
chỉ đơn thuần là lời nào ý nấy. Mã Man Lệ nhận ra Viên. Lúc đầu, thấy vui
buồn lẫn lộn, nhưng sau một hồi nghe Viên trình bày, kể lể, cô lại chuyển
sang giận dữ. Giận dữ không phải vì ân hận chuyện một năm trước đây cô
đã quan hệ với y, thậm chí còn phá thai vì y, mà vì đến nước này rồi, Viên
vẫn có thể mở miệng xin cô ta cho ở nhờ. Kể ra, cho người khác ở nhờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.