TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 237

loạn xị ngậu, nhưng Mã Man Lệ chỉ nghe ra một điều, rằng gã đang hoảng
hốt. Mã Man Lệ:

– Anh kể lại từ đầu xem nào, em chả hiểu gì cả.

Lưu Nhảy Vọt sốt sắng:
– Không kịp đâu. Có hiểu, thì em cũng bó tay.
Rồi lấy trong người ra chiếc USB, hỏi:

– Em có biết thứ này không?
Mã Man Lệ gật đầu:
– Chiếc USB chứ cái gì? Ngày trước, lúc buồn, em cũng lên mạng chát

chít. Nhưng nửa năm nay, chẳng còn tâm trạng đâu mà lên mạng.

Lưu Nhảy Vọt vỗ tay:
– Hay quá! Mình mau xem xem trong chiếc USB có những cái gì đi.
Mã Man Lệ:

– Nhưng em đã bán lại chiếc vi tính cho tay Đại Hiệu rửa xe rồi.
Từ Hiệu tóc Man Lệ đi về phía tây, qua một góc phố có một hàng rửa xe,

ông chủ là Đại Hiệu. Lưu Nhảy Vọt có biết người này. Gã ta người Giang
Tây, béo ị, người nung núc thịt, mặt cũng ứ thịt, khiến đôi mắt bị chèn đến
mức không mở ra cho tử tế được. Lưu Nhảy Vọt biết Đại Hiệu mê đánh
mạt chược, không hiểu gã ta mua máy tính để làm cái quái gì. Chắc cũng để
chát chít trên mạng. Mã Man Lệ bảo:

– Tay đó chát chít nỗi gì. Chỉ để xem mạng sex thôi.

Lưu Nhảy Vọt sốt ruột:
– Làm gì kệ quách lão ta. Mình đi xem chiếc USB đi.
Mã Man Lệ khoác áo ngoài, rồi hai người ra khỏi hiệu tóc. Đi về phía

tây, qua một góc phố là đến hàng rửa xe của Đại Hiệu. Đêm hôm khuya
khoắt, không có ai đến rửa xe. Hàng rửa xe của Đại Hiệu không có cửa.
Gian rửa xe mở mồm toang hoác, hướng về con phố vắng ngắt. Đại Hiệu
hôm nay không lên mạng xem sex, mà đi đánh mạt chược. Chiếc máy tính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.