TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 250

em một tiếng với tên Lại, chắc chắn là được.

Lại bảo:

– Không phải là em quỵt nợ, mà chỉ là thư thư cho em vài ngày.
Tào đại ca không tiếp chuyện, lại ngả lưng lên chiếc ghế mây, mắt nhắm

lại. Cứ thế, tĩnh lặng mất mười phút. Hàn Thắng Lợi đoán chắc Tào đại ca
đã ngủ say. Tào đại ca đã ngủ, tức là không quan tâm đến chuyện này nữa.
Tào đại ca một khi đã không quan tâm, thì Hàn Thắng Lợi cũng chẳng thể
nào ép hắn ta được. Hàn Thắng Lợi ngó xung quanh lò vịt, đám Thôi Đầu
trọc, Tiểu Mập đều đang cặm cụi mổ vịt, chẳng ai để ý đến Hàn Thắng Lợi.
Bọn họ không để ý đến Hàn Thắng Lợi, nhưng Hàn Thắng Lợi cũng không
dám gây sự với bọn họ. Biết chẳng còn hy vọng, Hàn Thắng Lợi quay
người định đi, bỗng Tào đại ca mở mắt, hô một tiếng:

– Chú Thôi.

Thôi Đầu trọc nghe Tào đại ca gọi, vội quẳng con vịt trong tay, lấy tạp dề

lau máu dính trên tay, rồi lật đật chạy đến. Tào đại ca hỏi Hàn Thắng Lợi:

– Chú nợ người ta bao nhiêu tiền?
Hàn Thắng Lợi:

– Trừ hơn năm trăm tệ em đang mang theo người, còn lại là một vạn sáu

ạ.

Tào nói với Thôi Đầu trọc:
– Chú đi tới đó một chuyến, mang cho người ta một vạn sáu.

Thôi Đầu trọc sững người. Hàn Thắng Lợi cũng sững người. Y không

ngờ rằng, Tào đại ca lại dùng phương thức này để chấm dứt mắc mớ giữa y
với đám Tân Cương. Trong khi, y và Tào đại ca cũng không phải chỗ quen
thân gì. Thôi Đầu trọc ngẩn người nhìn Hàn Thắng Lợi. Hàn Thắng Lợi
không kìm nén được, bật khóc:

– Đại ca.
Tào đại ca xua tay:

– Thắng Lợi, chuyện của chú coi như xong, chú cứ về trước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.