TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 259

Lại nói:
– Thật không ngờ, một tay đầu bếp mà lại lì như thế.

Rồi khuyên Nghiêm Khắc:
– Chuyện đã đến nước này, có sốt ruột nữa cũng vô ích. Thong thả để tôi

tìm.

Nghiêm Khắc tức đến thiếu chút nữa thì bật khóc:

– Chuyện đến nước này còn không sốt ruột? Đợi khi chiếc USB bị đưa

tới nơi không cần tới, lúc ấy có sốt ruột cũng muộn rồi.

Lúc này, Nghiêm Khắc lại trách mình. Tìm thám tử tư mà như thế thì đại

đại sai lầm còn gì. Lận biết chiếc USB đang ở trong tay một tên đầu bếp.
Tên đầu bếp giờ đã mất tích. Nhưng cái sự sốt ruột của y khác với Nghiêm
Khắc. Hai người hẹn nhau lúc ba giờ chiều tại Quán trà lão Tề. Nghiêm
Khắc đến trước. Quán trà lão Tề buổi tối thì náo nhiệt, còn lúc ba giờ chiều
thì rất yên tĩnh. Lão Tề không có mặt ở quán. Buổi tối, lão ta mới đến quán
để trông nom chuyện làm ăn. Còn ban ngày, ở nhà đọc kinh. Nhưng nghe
vợ lão Tề nói, cấm bao giờ thấy lão ta đọc kinh vào ban ngày, mà chỉ ngủ
như chết. Lão Tề bảo:

– Buồn ngủ thì phải ngủ. Cũng là cái lý đắc đạo vậy.

Rồi Lận đến. Hai người ngồi trong phòng riêng. Cảm thán “ngoài tầm

kiểm soát” xong, Lận lại nói:

– Tên đầu bếp mất tích kể cũng hay.
Thấy Nghiêm Khắc có vẻ ngạc nhiên, Lận giảng giải:

– Chí ít ta biết được chiếc USB không ở trong tay kẻ khác, mà là trong

tay một tên đầu bếp. Như thế tốt chán so với việc nó rơi vào tay kẻ khác.

Nghiêm Khắc nghe ra, gật gù. Lận lại cảm thán:
– Vấn đề duy nhất bây giờ là, không biết tên đầu bếp đã xem nội dung

trong chiếc USB chưa? Vợ anh bảo, chiếc USB không đặt mã. Nếu chưa
xem, thì nó vẫn là chuyện chiếc USB. Chứ nếu đã xem rồi, thì nó không
còn là chuyện chiếc USB nữa, mà là chuyện con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.