TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 312

Phương nghĩ thầm, chuyện này không thể tiếp tục lần lữa được nữa, bèn

quyết định đêm nay tới lò vịt để lấy chiếc USB. Không có người cũng lấy,
mà có người cũng lấy. Không có người, sẽ trộm. Còn nếu có người, đành
phải chơi rắn. Đợi đến hai giờ sáng, bọn Phương và Lưu Nhảy Vọt đến khu
chợ đầu mối ngoại ô phía đông Bắc Kinh. Đêm hôm khuya khoắt, trong
chợ không một bóng người. Xe đỗ cách lò vịt ngoài trăm mét. Nhìn về phía
lò vịt, thấy tối om, không động tĩnh gì, xem ra không có người. Bèn quyết
định trộm. Ai sẽ đi trộm, bọn họ còn chưa ngã ngũ. Phương và tên lái xe
đều không nắm được địa hình bên trong lò vịt. Chỉ có Lưu Nhảy Vọt thông
thuộc. Phương thấy để Lưu Nhảy Vọt vào trộm là hợp lý nhất. Ma sẽ không
hay, quỷ cũng chẳng biết. Nhưng Lưu Nhảy Vọt lại không muốn đi:

– Trông thì có vẻ như không có người. Nhưng lỡ có người thì sao? Bọn

chúng lại có dao nữa chứ.

Lại bảo:
– Tôi chỉ nói cho các ông biết chiếc USB ở đâu, còn lấy nó như thế nào,

là chuyện của các ông.

Phương:

– Ông cứ yên tâm. Nếu có người thật, khi xảy ra chuyện, bọn tôi sẽ vào

trong tiếp ứng.

Lại bảo:
– Tìm được chiếc USB sớm lúc nào, là con trai ông được thả sớm lúc ấy.

Hai bên coi như đường ai nấy đi.

Nghe Phương nhắc đến con trai, Lưu Nhảy Vọt mới lũi cũi mò xuống xe.

Nhưng tên Lỗ lái xe ngăn Lưu Nhảy Vọt lại, hỏi Phương:

– Lỡ ông ta nhân cơ hội bỏ trốn thì sao?
Phương mỉm cười:

– Ông anh đây là người tình cảm, xót con lắm.
Nghe Phương nhắc đến con trai Lưu Nhảy Vọt, Lỗ mới yên tâm. Lưu

Nhảy Vọt xuống xe, nhẹ nhàng tiếp cận lò vịt, áp tai vào cửa nghe ngóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.