TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 43

Nếu muốn Nhiệm Bảo Lương trả lương, thì không thể dùng biện pháp
thông thường được. Tháng trước, lão Trương người An Huy, nhà có việc,
phải bỏ về giữa chừng. Nhiệm Bảo Lương không chịu trả lương. Lão
Trương liền trèo lên cần cẩu, đòi nhảy xuống tự vẫn. Hàng trăm người đổ
xô đến xem. Đội cứu hỏa đến, công an cũng đến. Nhiệm Bảo Lương đứng
dưới hét tướng lên:

– Ông Trương, xuống đi. Tôi chịu nhà ông rồi.

Lão Trương xuống, Nhiệm Bảo Lương liền trả lương lão ta. Lưu Nhảy

Vọt cũng muốn bắt chước lão Trương để đòi lương. Lưu Nhảy Vọt vốn
không định làm như vậy. Dù sao, cũng là bạn bè mười mấy năm với Nhiệm
Bảo Lương. Nhưng, tình cảm bạn bè đã bị sứt mẻ nghiêm trọng vì chuyện
mua thức ăn cho bếp ăn công trường. Đã thế, lại đang bị tình thế bức bách,
Lưu Nhảy Vọt chẳng hơi sức đâu mà nghĩ ngợi nên hay không nên. Nhiệm
Bảo Lương không thể ngờ Lưu Nhảy Vọt dám chơi khó mình kiểu này. Gã
nổi đóa:

– Lưu Nhảy Vọt, ông nói nhăng nói cuội gì đấy? Vợ con ông ly tán là do

tôi chắc? Vợ ông theo trai là chuyện có từ sáu năm về trước rồi.

Rồi chỉ vào Nghiêm Khắc:

– Có biết đây là ai không? Tổng giám đốc Nghiêm Khắc. Một nửa số nhà

ở Bắc Kinh này đều là của ông ấy xây đấy. Ông làm thuê cho tôi. Còn tôi
làm thuê cho ông ấy.

Lại giơ tay phân bua với Nghiêm Khắc:
– Sếp trông thấy cả rồi đấy. Không phát lương nhanh, liệu có ổn không?

Ngày nào cũng như thế này cả.

Nghiêm Khắc từ nãy tới giờ chẳng nói năng gì, chỉ xem hai bọn họ đấu

khẩu. Giờ mới vỗ tay:

– Diễn quá hay!
Rồi hỏi Nhiệm Bảo Lương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.