TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 82

– Thuyền chìm, sao chỉ mỗi mình tôi bị quẳng xuống sông? Nếu ngân

hàng kiện, tôi sẽ đến nơi cần phải đến.

Nói rồi lấy tay chạm vào cổ:

– Không biết chừng, cái này cũng không giữ được đâu.
Xong, lại chỉ vào tờ báo:
– Nếu các người không cứu, thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa. Tôi có

thể làm cho một kẻ chán ăn ra ngoài phố ăn khoai nướng được, thì tôi cũng
có thể bảo cô ta kể với bàn dân thiên hạ chuyện cô ta với ông Bộ trưởng
được.

Nhưng Lận không sợ:
– Trò này dọa được ai. Cứ để cô ta kể đi. Cùng lắm là chuyện tình ái lá

cải.

Thấy ngọt nhạt mà Lận không nghe, Nghiêm Khắc bắt đầu tức giận.

Nhưng, sự tức giận của gã cũng chỉ là giả. Tức giận là để tiếp tục ngửa bài.
Nghiêm Khắc giằng lấy tờ báo. “Soạt” “soạt”. Xé tan tành:

– Đây chỉ là cảnh cáo thôi. Nếu các người không nghe theo tôi, tôi đành

phải một sống một còn với các người.

Nói rồi rút từ trong túi áo ra một chiếc USB, đặt lên bàn:
– Nội dung trong này đều đã được phân loại, biên tập xong hết rồi.

Lận ngạc nhiên:
– Cái gì trong đó?
Nghiêm Khắc rành rọt:

– Có vài đoạn băng ghi âm. Những năm qua, chúng ta nói những chuyện

gì, anh đều biết rồi đấy. Còn cả vài đoạn băng video ghi rõ ngày tháng, toàn
cảnh phục vụ Bộ trưởng và anh cả. Ghi lại cả chuyện Bộ trưởng thân mật
với mấy cô chân dài người Nga, người Hàn Quốc ở khách sạn. Theo như
thời gian trên cuốn băng, thì anh còn “xơi” trước cả Bộ trưởng đấy.

Đây là điều Lận không ngờ tới. Mồ hôi trên mặt, trên cổ y lại vã ra. Y

nhìn Nghiêm Khắc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.