TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ - Trang 278

56

◄○►

Hôm nay là thứ bảy, Lạc Vấn vẫn như thường ngày, xuống dưới tầng ăn
sáng, quay về nhà, xem tivi để giết thời gian.

Sở thích của ông rất ít, hồi trước khi còn ở đơn vị, ông gần như không

có bất cứ hoạt động nào về phương diện vui chơi giải trí, lúc rảnh rỗi cũng
chỉ đọc một số sách chuyên ngành của nước ngoài. Mấy năm trở lại đây,
ông đã có thêm một sở thích, đó là nằm trên sofa xem phim.

Ông thường nghĩ, nếu có thể tìm lại được vợ con, vậy thì nằm trên

sofa xem tivi sẽ là một việc vô cùng thoải mái dễ chịu, có lẽ vợ ông sẽ gọi
ông là ‘người đàn ông nhà quê’, bây giờ có lẽ là ‘ông chú nhà quê’ rồi, cảm
giác đó thật tuyệt. Nhưng mỗi lần định thần lại, ông chỉ có thể nhìn vào tấm
ảnh nhỏ trên tường.

Thêm vài năm nữa, ông đã 50 tuổi rồi, tóc bạc trên đầu sẽ ngày càng

nhiều lên, như vậy trông mình có phải đã già quá không?

Vợ và con gái trong kí ức của ông, là hình ảnh của tám năm trước.

Những người trong kí ức, con gái sẽ không lớn lên vợ ông sẽ không già đi,
mãi mãi được định hình trong những năm tháng trước đây, chỉ có mình ông,
trong những năm tháng rệu rã, đã già hơn người đàn ông trong khung ảnh
rất nhiều, như thể đã không còn là chồng của vợ ông, bố của con ông nữa.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Lạc Vấn đứng dậy, trong

lòng có chút hiếu kì.

Từ khi ông vào sống trong căn nhà này, trong mấy năm qua ngoài hai,

ba lần công nhân sửa chữa tìm nhầm tầng và người đưa đồ ăn đến, chuông
cửa không bị ai ấn cả.

Lúc này liệu có thể là ai được nhỉ?
Ông đi đến cửa, thông qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.