TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ - Trang 347

68

◄○►

“Cái gì? Anh muốn thả Lạc Vấn về nhà ư?” Triệu Thiết Dân đứng phắt dậy,
kiên quyết lắc đầu: “Không được, tuyệt đối không được.”

Nghiêm Lương nói: “Anh ta không thừa nhận, anh nhốt anh ta, anh ta

cũng vẫn không thừa nhận.”

“Nhưng thả anh ta về nhà là anh ta chịu thừa nhận sao?”
Nghiêm Lương không biết trả lời ra sao, nói: “Có lẽ… chờ anh ta điều

chỉnh tâm trạng ổn định, anh ta sẽ nhận thôi, ừm… tôi vẫn không thể nào
tin, Lạc Vấn mà tôi quen, lại là một người không có chút lương tâm nào.”

Triệu Thiết Dân vẫn lắc đầu: “Không được, không thể để anh ta đi

được. Bây giờ hai đứa tiểu súc sinh Chu Tuệ Như và Quách Vũ cũng không
chịu thừa nhận, quyết không thể nào thả được.”

Nghiêm Lương rất bất ngờ: “Hai người bọn họ cũng không nhận tội

sao?”

“Đúng thế hai người đó đã bị tách ra thẩm vấn, cũng cho chúng nhìn

thấy Lạc Vấn đã bị chúng ta bắt được rồi, cũng đã gây thêm áp lực tâm lí
cho chúng, nhưng miệng hai đứa này vẫn cứng lắm, cứ nhất định không
chịu thừa nhận, nói đi nói lại cũng vẫn là nhưng câu nói đó, có gài thế nào
cũng không có tác dụng. Tôi không thể nào ngày ngày cứ thả ba người bọn
họ đi rồi lại đưa ra mắt tờ giấy gọi khác để đem họ lại chứ?”

Nghiêm Lương nghĩ một lát, nói: “Chắc chắn là Lạc Vấn đã dạy hai

người bọn họ cách đối phó. Trong khoảng thời gian ngắn, muốn để cho hai
người bọn họ bại lộ là điều không dễ, nhưng thời gian thẩm vấn kéo dài, tôi
tin tố chất tâm lí của hai người trẻ tuổi này dù sao cũng có hạn, chắc chắn
sẽ khai nhận. Nhưng còn Lạc Vấn, tố chất tâm lí của anh ta thì anh và tôi
đều đã thấy rồi đấy, anh ta không thừa nhận, nhốt anh ta mười năm cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.