TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ - Trang 345

Căn phòng Phỏng vấn chợt trở nên vô cùng yên tĩnh, không ai nói gì,

yên tĩnh nhìn Lạc Vấn khóc ròng không thành tiếng.

Cho đến tận khi nước mắt dường như đã khô cạn, Lạc Vấn chợt run

rẩy nói: “Cái hồ đó… cái hồ đó đã bị san bằng để xây tòa cao ốc rồi! Cả đời
này… cả đời này sẽ không thể nào nhìn thấy được nữa?”

Tất cả niềm tin và hi vọng chống đỡ ông, trong khoảnh khắc này chợt

sụp đổ hoàn toàn.

Không còn lại chút dấu vết gì cả.
Cả đời này, ngay cả hài cốt của vợ con ông, ông cũng không được

nhìn thấy. Hai tay Nghiêm Lương ôm lấy mặt, không nỡ nhìn thấy trạng
thái đó của Lạc Vấn.

Đến tận nửa tiếng đồng hồ sau, Lạc Vấn vẫn thẫn thờ ngồi dưới đất,

trong mắt đã không còn nước mắt nữa, nhưng nét mặt ông giống như một
bức tượng điêu khắc.

Nghiêm Lương khẽ thở dài, sau đó hỏi thăm dò: “Anh đã biết được

chân tướng sự thực rồi, bây giờ, anh có thể nói ra đáp án mà tôi mong
muốn được rồi chứ?”

Lạc Vấn từ từ quay sang, nói: “Lý Phong Điền sẽ bị xử như thế nào?”
“Trong lòng anh đã biết rõ rồi mà, tính chất phạm tội của anh ta như

vậy, chắc chắn là bị xử tử hình.”

“Tốt, tốt lắm!” Lạc Vấn chậm rãi gật đầu. Nghiêm Lương nói: “Vậy

anh thì sao?”

Lạc Vấn hít thở một hơi thật sâu, nhìn lại Nghiêm Lương: “Tôi không

liên quan gì đến vụ án.”

“Anh!” Nghiêm Lương nghiến răng, chỉ thẳng Lạc Vấn: “Anh vẫn

không chịu thừa nhận!”

“Nếu có bất cứ chứng cứ gì, lập tức có thể bắt giữ tôi.” Lạc Vấn như

thể đã thoát ra được tâm trạng bi thương, nói vẻ kiên quyết.

Nghiêm Lương nắm chặt tay, giọng run run: “Tôi thực sự không thể

nào ngờ được anh vốn là một người không hề có chút lương tâm như vậy!”

“Tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà ngủ.” Lạc Vấn chợt bình tĩnh thốt ra câu

nói này khiến ai nấy đều kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.