TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 225

nhìn xuống đoàn tàu hỏa, chiếc xe buýt hai tầng; lấy một nét từ vai hay gò
má; nhìn vào những cánh cửa sổ đối diện, vào phố Piccadilly với những đèn
treo vào chiều tối. Tất cả đã từng là một phần của những cánh đồng của cái
chết. Nhưng luôn luôn một cái gì đó - có thể là một gương mặt, một giọng
nói, một chú bé bán báo đang rao to STANDARD, THE NEWS - xuyên tới,
đánh thức cô, đòi hỏi và cuối cùng nhận được một cố gắng chú ý, khiến cho
ảo ảnh ấy phải được tái hiện liên miên. Lúc này, một lần nữa, bị thôi thúc
bởi một nhu cầu mang tính bản năng nào đó về khoảng cách và màu xanh,
cô nhìn xuống cái vịnh bên dưới, đang tạo thành những cồn nhỏ từ những
lượn sóng xanh lam, và những cánh đồng đá của những khoảng không gian
tím ngát, một lần nữa cô lại sực tỉnh như thường lệ bởi một điều gì đó
không thích hợp. Có một chấm nâu ở giữa vịnh. Đó là một con thuyền.
Phải, cô nhận ra điều đó trong nháy mắt. Nhưng thuyền của ai? Thuyền của
ông Ramsay, cô tự đáp. Ông Ramsay; người đàn ông đã bước ngang qua cô,
với bàn tay giơ cao, cách biệt, dẫn đầu một nhóm người, với đôi ủng đẹp
của ông ta, đòi hỏi ở cô sự cảm thông mà cô đã chối từ. Lúc này con thuyền
đã băng ngang vịnh được nửa phần đường.

Ngoại trừ một làn gió thoảng qua đây đó, buổi sáng đẹp trời đến mức biển
cả và bầu trời như liền một dải, như thể những cánh buồm bị đính lên bầu
trời cao vòi vọi, hoặc những đám mây đã hạ xuống mặt biển. Một con tàu
hơi nước ngoài khơi xa phun lên bầu không trung một luồng khói lớn đang
thướt tha uốn éo, như thể không trung là một cái lưới thép mịn nắm bắt lại
mọi sự vật và giữ chúng một cách mềm mại trong những mắt lưới của nó,
chỉ khe khẽ lắc lư chúng từ bên này sang bên khác. Và như vẫn đôi lúc xảy
ra những khi thời tiết rất tốt, những vách đá trông như thể ý thức được về
những con tàu, và những con tàu trông như thể ý thức được về những vách
đá, như thể chúng gửi cho nhau một thông điệp nào đó của riêng chúng. Vì
có đôi khi trông rất gần với bờ biển, sáng hôm nay ngọn hải đăng có vẻ như
nằm trong một làn sương mù ở một khoảng xa tít tắp.

“Giờ này họ đang ở đâu?” Lily nghĩ, nhìn ra biển. Ông ấy ở đâu, người đàn
ông lớn tuổi đã lặng lẽ đi ngang qua cô, với cái gói giấy nâu kẹp dưới cánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.