TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 212

thoại di động. Bà thấy một trong số các ông bố nhanh chân đứng sang bên
nhường đường cho một người ngồi trên xe lăn. Đó là Lucy O’Leary. Tess -
con gái bà ấy - đang đẩy xe. Rachel chăm chú theo dõi, Tess cúi xuống
nghe mẹ nói gì đó, rồi lại đứng thẳng lên, cười vui vẻ. Có điều gì đó ẩn
ngầm giữa hai mẹ con họ.

Người ta sẽ trở thành bạn với cô con gái đã trưởng thành theo cách khác

hẳn với đứa con trai đã trưởng thành. Connor đã tước đoạt của bà điều này:
toàn bộ những mối quan hệ tương lai mà đáng ra bà được cùng Janie trải
qua.

Mình không phải là người mẹ đầu tiên mất con, năm đầu tiên Rachel cứ

nhủ bản thân như thế. Mình không phải là người đầu tiên. Và sẽ không phải
là người cuối cùng.

Tất nhiên là chẳng có gì khác biệt.
Tiếng chuông báo ngày học đã kết thúc, chỉ vài giây sau đám trẻ túa ra từ

các lớp học. Vang vang thanh âm quen thuộc từ những giọng nói trẻ con:
cười, la hét, khóc. Rachel nhìn thấy cậu nhóc O’Leary chạy lại chỗ xe lăn
của bà ngoại. Thằng bé suýt vấp ngã vì cả hai tay nó đang vụng về bê một
món đồ lắp ghép khổng lồ bằng giấy các tông có phủ lá nhôm. Tess cúi
xuống cạnh xe lăn của mẹ, cả ba người bọn họ quan sát đồ vật đó - một mô
hình tàu vũ trụ chăng? Chắc chắn là sản phẩm của Trudy Applebee. Hãy
quên các chương trình học đi. Nếu cô Trudy quyết định khối lớp Một học
làm tàu vũ trụ thì sẽ là như thế. Lauren và Rob định tới sống ở New York.
Jacob sẽ nói giọng Mỹ. Ăn bánh kếp mỗi bữa sáng. Rachel sẽ chẳng bao
giờ được ngắm nó chạy ra từ trường, tay mang thứ gì đó có phủ lá nhôm.
Cảnh sát sẽ chẳng làm gì với cuộn băng, chỉ lưu vào hồ sơ. Chưa chừng
chẳng có đầu video để mở xem nữa.

Bà Rachel quay trở lại với màn hình máy vi tính, để đôi tay di chuyển

yếu ớt trên phím. Bà đã chờ đợi suốt hai mươi tám năm trời, chờ điều
chẳng bao giờ xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.