TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 224

phụ nữ với những kiểu tóc của thập niên tám mươi nốc sâm panh ngay từ
miệng chai, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào máy quay. Họ hú hét, ôm nhau
và khóc, họ bấm còi xe, nhưng tất cả dường như đều cư xử đàng hoàng, quá
sức tuyệt vời. Ngay cả những người đang giáng búa vào bức tường cũng
theo nhịp vui vẻ chừng mực chứ không phải nỗi giận dữ cuồng nộ. Cecilia
quan sát một phụ nữ tầm tuổi cô đang nhảy cùng một người đàn ông để râu
mặc áo khoác da.

“Sao mẹ lại khóc?” Esther hỏi.

“Bởi vì họ hạnh phúc quá,” Cecilia trả lời.
Bởi vì họ chịu đựng được những điều khó có thể chấp nhận. Bởi vì, có lẽ

người phụ nữ đó, cũng như nhiều người khác, nghĩ rằng cuối cùng rồi bức
tường kia cũng bị hạ xuống, nhưng không phải khi cô ta còn sống, và cô ta
sẽ chẳng bao giờ được chứng kiến ngày này, thế mà giờ lại đúng như thế,
và cô ta nhảy múa.

“Thật lạ là mẹ cứ khóc vì những việc vui,” Esther nhận xét.

“Mẹ biết,” Cecilia đáp lời.
Những cái kết hạnh phúc luôn khiến cô bật khóc. Đó là cảm giác nhẹ

nhõm.

“Em muốn uống trà không?” John-Paul đang đứng ở bàn ăn, trong khi

Polly cất sách đi. Anh ta lo âu nhìn Cecilia. Suốt cả buổi tối cô đã nhận ra
ánh nhìn quan tâm, rụt rè của anh ta. Ánh mắt ấy khiến cô muốn nổi điên
lên.

“Không,” cô nói thẳng thừng, tránh ánh mắt chồng. Cô cảm thấy vẻ bối

rối của các cô con gái. “Em không muốn uống trà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.