TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 301

hảo kia để che giấu toàn bộ cảm giác không ưa nhau. Nhưng Lauren đã
thắng. New York là quân bài của cô. Cô đã ra nước bài đó. Làm tốt lắm!

“Jacob đâu?” Bà Rachel hỏi.

“Cháu đang vẽ ạ.” Lauren đáp khi ngồi xuống. Cô nhấc tách của mình

lên, liếc nhìn Rob nhăn nhó. “Hy vọng thằng bé không vẽ lên tường.”

Rob cười tươi với cô, bà Rachel lại liếc nhìn thế giới riêng của họ.

Dường như cho đến hiện tại cuộc sống hôn nhân của hai đứa rất tốt đẹp.

Liệu Janie có ưa Lauren không nhỉ? Liệu Rachel có trở thành một bà mẹ

chồng độc đoán, vờ tử tế nếu Janie còn sống? Chẳng thể nào tưởng tượng
ra được. Thế giới mà Lauren đang sống quá khác biệt với thế giới mà Janie
từng sống. Nếu Janie còn sống, có vẻ như Lauren chẳng thể nào tồn tại.

Bà nhìn Lauren, những lọn tóc trượt ra khỏi đuôi tóc buộc gọn. Gần

giống màu tóc vàng của Janie. Tóc Janie màu vàng sáng hơn. Có lẽ khi già
đi, tóc con bé sẽ sậm lại.

Kể từ buổi sáng đầu tiên sau khi Janie qua đời, khi bà thức dậy, cảnh

rùng rợn cứ ập đến trong tâm trí, Rachel cứ mê muội hình dung một cuộc
sống khác đang tiếp diễn song song với cuộc sống của bà - cuộc sống thực -
thứ cuộc sống bà đã bị tước mất, ở đó, Janie vẫn đang nằm cuộn ấm áp trên
giường của nó.

Nhưng rồi nhiều năm trôi qua, càng ngày bà càng khó hình dung hơn.

Lauren đang ngồi ngay trước mặt bà, con bé đang sống sờ sờ, máu đang
chảy trong huyết quản nó, lồng ngực nó phập phồng lên xuống.

“Mẹ không sao chứ?” Rob hỏi.
“Mẹ không sao,” bà Rachel đáp. Bà định với lấy tách cà phê nhưng nhận

ra mình thậm chí không nhấc nổi tay lên.

Đôi khi có những nỗi buồn đau thuần khiết thế, lúc khác lại là cơn giận

cùng khát vọng điên cuồng được cào cấu, đánh đấm, giết ai đó; rồi thỉnh
thoảng, như bây giờ, chỉ có cảm giác trống rỗng quen thuộc dần dà xâm
chiếm bóp nghẹt bà như một màn sương mù mịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.