TỘI TÌNH VÌ YÊU - Trang 312

Làm sao cô có thể giải thích cho Felicity hiểu chứng bệnh của cô giống

như một con vật nhỏ đồng bóng lạ thường mà cô buộc phải chăm sóc? Đôi
lúc nó lặng lẽ, dễ bảo, nhưng có lúc nó như phát điên, cứ chạy vòng vòng
mà lải nhải vào tai cô. Hơn nữa, chuyện hẹn hò rất khác. Hẹn hò có những
quy tắc riêng. Cô có thể hẹn họ. Cuộc hẹn đầu tiên với một anh chàng mới
chẳng bao giờ xảy ra vấn đề gì. (Tất nhiên, miễn là anh chàng rủ cô. Cô
không bao giờ rủ ai.) Phải đến khi anh chàng muốn cô gặp gia đình, bạn bè
anh ta thì chứng bệnh lo âu của cô lại động cựa điên cuồng.

“Mà nhân đây, nếu cậu thực sự mắc bệnh ‘sợ đám đông’, tại sao cậu

không bao giờ kể cho tớ?” Felicity nói giọng hoàn toàn tự tin, như thể cô
biết hết mọi điều cần biết về Tess.

“Trước đây tôi không biết tên của nó.” Tess đáp. “Tôi không biết nên

diễn tả cảm xúc đó ra sao, cho tới cách đây vài tháng.” Và bởi vì cô chính
là một phần vỏ bọc của tôi. Bởi vì cô và tôi thường cùng nhau giả vờ rằng
chúng ta chẳng quan tâm tới những gì người khác nghĩ về chúng ta, rằng
chúng ta ưu việt hơn toàn bộ thế giới còn lại. Nếu tôi thú nhận với cô
những điều tôi cảm thấy, tôi cũng sẽ phải thú nhận rằng tôi không chỉ quan
tâm tới những điều người khác nghĩ, mà còn thực sự rất quan tâm.

“Cậu biết sao không, tớ bước vào một lớp tập aerobic, mặc chiếc áo

phông cỡ hai mươi hai. Tớ thấy một cô gái huých bạn cô ta để tránh cho tớ
vào, rồi cả hai phá lên cười. Tớ còn nghe thấy một anh chàng nói với theo:
‘Coi chừng đấy bò cái.’ Cậu còn muốn kể cho tớ nghe bệnh sợ đám đông
nữa không, Tess O’Leary?”

Có tiếng đập cửa.

“Mẹ! Dì Felicity!” Liam la lối. “Sao mẹ với dì khóa cửa vậy? Cho con

vào với!”

“Đi đi, Liam!” Tess nói với ra.
“Không đâu! Mẹ vẫn chưa nói chuyện xong ạ?”

Tess và Felicity nhìn nhau. Felicity mỉm cười yếu ớt, Tess ngoảnh đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.