TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 169

"Phải rồi, tớ cũng có quà cho Igarashi đấy."

Tôi lấy món quà từ trong túi áo khoác đang vắt trên ghế đưa cho nàng.

Nàng nhìn ngắm hộp quà trên tay, rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt

như muốn hỏi "Cái gì vậy nhỉ?"

"Cậu thử mở ra đi."

Nàng đặt hộp quà lên trên bàn, cẩn trọng tháo ruy băng và bóc giấy

bọc như thể đó là một món đồ rất thiêng liêng.

Bên trong hộp quà là một đôi găng tay bằng da màu hồng nhạt.

"Tớ vui lắm. Màu đẹp quá."

Yuko ngắm nhìn đôi găng tay với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, khiến

người tặng quà có cảm giác hài lòng vượt xa cả mong đợi.

Trong giây phút ấy, tôi có cảm giác như mình vừa mới tặng cho nàng

một viên đá quý đắt giá nhất hành tinh vậy.

"Nó có màu giống với khuyên tai của cậu đấy."

"Ừ. Là màu mà tớ rất thích."

Đôi găng tay này tôi đã nhờ mẹ đi mua ở thị trấn bên cạnh.

Bởi vì tôi không thể đi đâu ra khỏi thị trấn này.

Tôi chỉ nhờ mẹ chọn mua một đôi găng tay có gam màu ấm áp, thế

nên việc bà chọn được đúng màu mà Yuko yêu thích khiến tôi cảm giác
giống như là thần giao cách cảm, vượt qua cả sự ngẫu nhiên bình thường.

"Cảm ơn cậu, tớ sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.