TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 204

Chỉ là, tôi không thể cuốn nàng vào những ngày tháng cứ ngày một

mục rữa.

Thế nhưng, vào một ngày tôi đã bước đi trở lại.

Tôi không thể quay trở về là chính mình của tuổi mười bảy.

Bởi vì tôi đã đánh mất quá nhiều thứ, và đa phần những thứ còn sót lại

thì đều bị biến dạng méo mó cả rồi.

Thế nhưng, cho dù vậy thì tôi cũng đã cố gắng nhẫn nại góp nhặt

những mảnh còn sót lại, để tạo ra một cái tôi mới.

Vứt bỏ những thứ không cần thiết như khả năng cảm nhận sắc bén hay

sự kích động mãnh liệt.

Thay vào đó, tôi đưa vào cơ thể mình những tính cách mới lạ như khả

năng hòa hợp, biết tự bảo vệ bản thân.

Người thanh niên đó so với tôi của trước kia đã trở thành con người

biết bao dung và ôn hòa hơn rất nhiều.

Mặc dù anh ta không thể chạy bộ được nữa, nhưng anh ta có đôi chân

dẻo dai có thể đi tới bất kỳ đâu.

Mặc dù phải chịu nhiều hạn chế, nhưng tôi đã lảng tránh sự thật rằng

mình bị tàn phế bằng cách coi đó là điều bẩm sinh vốn dĩ đã như vậy.

Tôi sử dụng những chiếc mặt nạ một cách có chọn lựa, và học cách né

tránh xung đột với những người xung quanh.

Và rồi, đến một ngày tôi tự vấn chính mình.

"Nào, giờ thì mày đã sẵn sàng để gặp lại nàng hay chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.