TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 26

Thấy tôi khựng lại, nàng nhẹ nhàng siết chặt lấy tay tôi.

Tôi có cảm giác đó là một hành động vô thức, không phải nàng muốn

giục tôi kể tiếp, mà có lẽ vì bản thân nàng đã dự cảm về một điều gì đó.

"Em tớ bảo..."

Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng tôi cũng mở lời.

"'Vì mẹ ghét em! Cho dù em có tặng hoa cho mẹ thì mẹ cũng không

thấy vui đâu. Nhưng em rất muốn làm cho mẹ vui. Thế nên...'"

Thằng bé đã khóc.

"Nó đã yêu mẹ bằng tất cả con người nó. Cho dù tình cảm ấy có không

được đáp lại đi chăng nữa..."

Chúng tôi im lặng sánh bước trên con đường trải giữa cánh đồng một

hồi lâu.

"Thế rồi, Inoue đã làm như thế nào?"

Một lúc sau, nàng hỏi tôi.

"Tớ đã làm theo ý muốn của nó. Chỉ cần nó vui, thì kể cả là thượng đế

tớ cũng có thể nói dối được."

"Mẹ cậu không biết gì phải không?"

"Ừ thì... lúc đó mẹ tớ không biết gì cả nên đã vui sướng như một kẻ

ngốc. Nhìn thấy mẹ như vậy em tớ cũng vui lắm, nó phấn khích đến nỗi
đêm hôm ấy còn tè dầm nữa cơ."

"Vậy chắc hẳn thằng bé lại bị mẹ mắng nữa đúng không?"

"Thì thế đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.