TÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI - Trang 42

Lúc đó, nàng đã nghĩ đến cái chết của mẹ.

Có lẽ bóng tối đậm đặc đã đánh thức ký ức về cái chết của mẹ nàng.

Nàng đang sống mà luôn dự cảm về cái chết của chính mình cũng như

của tất cả những ai có liên quan đến nàng.

Yuko đang sống bằng cách chấp nhận đau khổ.

Nàng giống như kẻ đang trú ngụ trong một lăng tẩm màu trắng.

Tôi ôm lấy vai nàng và hôn nàng.

Tôi có cảm giác mình không thể không làm việc này.

Tôi cảm nhận được cảm giác ngạc nhiên xen lẫn bối rối của nàng.

Cuối cùng nàng khẽ mở miệng ra như thể thấy khó thở.

Hơi thở trắng xóa của nàng phả ra như những cánh chuồn chuồn.

Một cách lạ lẫm, nàng dõi theo thứ cảm xúc chưa từng có đang dâng

lên bên trong lồng ngực mình. Một cảm xúc thật ấm áp, thật tươi mới.

Chỉ cần như vậy thôi.

Để có thể đưa nàng trở về với thế giới hiện thực này, có lẽ tôi sẽ phải

ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của nàng suốt đêm.

Chúng tôi cứ thế ngồi trên ghế, ôm nhau trong một khoảng thời gian

khá dài trong tư thế không mấy tự nhiên.

Tôi liên tục cảm nhận thấy những cảm xúc đang ngập tràn trong nàng.

Thế nhưng, đã có khoảnh khắc mà đột nhiên trái tim nàng ngưng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.