TÔI YÊU LUCIFER - Trang 116

“Tôi là Hồ Diễm Nhiên.” Cô thừa nhận, “Nhưng cũng không phải là

cô ta. Tôi không phải là cô ta hoàn chỉnh không sứt mẻ…” Lần đầu tiên
trước mặt người khác, cô cởi chiếc áo sơmi dài mặc bốn mùa, bên trong chỉ
mặc áo lót nhỏ, có thể nhìn được, trên da thịt là chằng chịt những vết sẹo
trầy trụa may vá. “… thậm chí tôi cũng đã mất đi khả năng sinh con, và
giọng nói của tôi.” Thanh âm vì nghẹn ngào mà càng có vẻ thều thào, “Tôi
đã không còn là lão sư xinh đẹp mà cậu từng biết… Tôi thậm chí cũng đã
đổi tên.”

Đầu ngón tay run rẩy, khẽ khàng vuốt ve lên vết sẹo như những con rết

trên cổ cô, đôi mắt xinh đẹp của Sùng Hoa đong đầy nước mắt, “Hoa hồng
nếu không gọi là hoa hồng, chẳng lẽ sẽ mất đi mùi hương của nó sao? Trời
ạ… Em đã phải chịu loại thống khổ gì… tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ
cho tôi… Ở thời điểm em đan đớn như thế, tôi vậy mà không hề hay
biết…”

Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nước mắt như mưa thấm vào trái tim đã

khô cạn từ lâu của Diễm Nhiên.

“Cậu không nghe rõ sao? Tôi đã không còn khả năng sinh con, toàn

thân đều là vết sẹo xấu xí.” Cô nhắm mắt lại, liều mạng đè nén cảm xúc,
thân thể run run.

“Tôi từng chữ đều nghe thấy được. Từng ấy cũng không quan trọng…

Quan trọng là… em còn sống, may mắn mà em vẫn còn sống… xin hãy tin
tưởng tôi, một lần nữa.”

Dựa vào lòng hắn, Diễm Nhiên rốt cục bật khóc thành tiếng. Giống

như trong cơn giông tố tràn ngập của cuộc đời, cuối cùng cũng tìm được
bến đỗ bình yên – mặc dù cô không biết bến đậu này liệu có phải chỉ là ảo
ảnh hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.