TÔI YÊU LUCIFER - Trang 152

“Đến giờ ăn cơm rồi.” Diễm Nhiên dựa đầu trên cánh tay vững chắc.

“Ngồi thêm một chút đi.” Sùng Hoa dịu dàng ôm lấy cô, “Anh vẫn

chưa đói, cùng anh ngắm trời chiều đi.”

Hào quang lan đầy trời, lẳng lặng chờ đợi màn đêm như tấm lụa nhung

buông xuống. Năm tháng rồi sẽ qua đi, mà bọn họ rồi sẽ tóc bạc da mồi, và
bọn nhỏ cũng sẽ lớn lên.

Yên bình, hai người im lặng ngắm nhìn hoàng hôn. Ngày mai, vầng

thái dương vẫn sẽ lên, mà bọn họ sẽ vẫn nắm tay nhau, qua từng ngày lại
từng ngày, có lẽ có thể đến được bờ bên kia của “vĩnh viễn”.

Bọn họ tin tưởng vững chắc như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.