TÔMẾCH VÀ THỦ LĨNH TIA CHỚP ĐEN - Trang 14

NGƯỜI ANH EM DA ĐỎ VÀ DA TRẮNG

Tô-mếch thét lên vì đau nhưng cậu không bị ngất đi. Khi cả hai cùng

lăn xuống khỏi mép đá, cậu vẫn ghì chặt lấy địch thủ. May mắn làm sao,
lúc rơi xuống, thằng bé In-đi-an lại nằm phía dưới nên Tô-mếch không bị
đập trực tiếp xuống mặt đá. Cậu chỉ cảm thấy đau buốt ở cánh tay đang ôm
vòng qua lưng địch thủ.

Sau một lúc cố gắng hết sức, cậu rút được hai bàn tay đẫm máu ra

khỏi lưng thằng bé. Da mu bàn tay bị cào xước và rách nát. Vừa xuýt xoa vì
đau đớn, cậu vừa cố gắng duỗi những ngón tay ra. May thay, đó chỉ là
những vết tổn thương ngoài da mà thôi, và Tô-mếch quên ngay những đau
đớn ấy khi thấy thằng bé da đỏ đang nằm bất động. Cậu lo lắng cúi xuống
thằng bé Na-vai bất tỉnh. Một dòng máu rỉ ra từ phía dưới cái đầu ngả trên
phiến đá. Tô-mếch thận trọng nâng đầu nó lên. Thằng bé In-đi-an bị toạc da
gáy nhưng nhờ có mớ tóc dày tết lại thành bím nên lực va chạm cũng giảm
đi, không thấy thương tổn đến sọ não.

Tô-mếch lại xem xét kỹ thân hình bầm tím của thằng bé da đỏ và cũng

không tìm thấy vết thương trầm trọng nào khác ngoài mắt cá chân phải bị
biến dạng và sưng phồng lên. Tô-mếch lập tức xé những mảnh vải áo sơ-mi
đã bị rách tơi tả thành từng dải dài, dùng một dải băng cái đầu đang rỉ máu
của kẻ bất tỉnh, rồi sau đó quấn băng vào bàn chân đang sưng vù của nó.
Thằng bé In-đi-an khẽ rên lên. “Mày đã thấy hết những hậu quả của việc
mày làm chưa, hả? - Tô-mếch lầm bầm. - Quỷ quái gì sai khiến mày đánh
nhau chí chết thế không biết?”

Thằng bé In-đi-an vẫn nằm bất động, Tô-mếch gắng tìm cách cứu giúp

địch thủ đang bị thương. Từ chỗ này lên đến đỉnh núi là cả một vách đá
dựng đứng cao chừng mười mét, còn để xuống được chân núi thì phải vượt
qua một sườn dốc rải đầy đá vụn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.