TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 142

điệu thảm hại nực cười của vua tôi nước Tấn… Những cảnh ấy, những hình
ảnh ấy và cả những tư liệu lịch sử và hiện thực, tất cả nhảy múa, lấp loáng,
đan xen trước mặt Điền Vũ, biến thành ánh mây hồng rực rỡ và ánh ngày
ngời ngời, quầng sáng màu da cam hắt lên và chiếu vào người chàng, trùm
lấp chàng, khiến cho trái tim Điền Vũ thoáng đạt và rộng mở hơn. Chàng
vội vàng lấy thanh giản độc ra, vung bút lên viết những điều nhìn nhận như
sau:

“Bách chiến bách thắng là ở người giỏi trong những người không giỏi;

thứ quân không đánh mà khuất phục được người; giỏi trong những người
không giỏi vậy. Cho nên trước hết phải đánh bằng mưu, sau đó là đánh
bằng ngoại giao, thứ ba là đánh bằng quân lính sau cùng mới là đánh
thành”.

Đó là điểm cơ bản về lý luận trong binh pháp của Điền Vũ, và là chủ

tuyến của tư tưởng quân sự.

Nói cho cụ thể ra, nó bao hàm nội dung của ba mặt sau đây: Thứ quân

làm gục người khác mà không phải đánh, hai là lấy thành người ta không
phải công, ba là phá nước người khác mà không cần lâu.

Muốn đạt được mục đích ấy, phải có thế nước vững mạnh như núi đồi,

có một binh lực khiến người khác nghe thấy oai đã mất mật; phải xây dựng
một đạo quân nhân nghĩa không những quân dân nước mình vui vẻ mà
theo; ngay cả dân chúng của nước bị đánh cũng cơm đùm cơm nắm ra đón;
cần phải có nhà mưu lược quân sự thiên tài và nhà ngoại giao cừ khôi.

Điền Vũ mắt không rời sách, chân không dừng bước, vẫn tiếp tục đọc

lịch sử chiến tranh, khảo sát chiến trường cổ xưa, tìm tòi, khám phá để thu
lượm mọi thứ cần thiết cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.