TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 280

Tình cảm xúc động và hiên ngang đó của Ngũ Tử Tư chẳng lay động

được Tôn Vũ chút nào, ông vẫn tỏ ra thản nhiên như không, nói:

– Hiền đệ đã là một ông tướng, hẳn là biết công việc của nhà binh, chẳng

chết cũng sầy da sứt thịt, ta đã quen với cuộc sống an nhàn, xa lánh thế gian
rồi, vừa chẳng hám gì tiếng tăm, lại cùng không mong gì lợi lộc, càng
không muốn dính vào chuyện chinh chiến trên đời… Ngô vương có thể tìm
người khác sáng suốt hơn, ta vẫn không thể thuận theo lời được!

Những câu trả lời của Tôn Vũ khác nào như một chậu nước lạnh giội

suốt từ đậu đến chân Ngũ Tử Tư, dập tắt hết nhiệt tình trong lòng ông, giội
đến nỗi lòng ông lạnh giá đi, ông đã hết lời nài nỉ, không còn một lý do nào
tốt hơn để thuyết phục Tôn Vũ nữa đành khẩn khoản một câu:

– Dù thế nào cũng mong nhân huynh hãy ra khỏi đây.
– Ta dứt khoát không thể nào nghe theo được – Tôn Vũ trả lời rất ngắn

gọn, tựa hồ như ăn miếng trả miếng, tình bạn ngày nào không còn tồn tại
nữa.

“Quả thực không thể nghe theo”, “Vẫn không thể nghe theo”, “dứt khoát

không thể nghe theo”, ba câu trả lời như ba trái núi đè cho Ngũ Tử Tư thấy
ngạt thở. Làm thế nào bây giờ? Tôn Vũ không ra khỏi núi, Ngô vương sẽ
chẳng đem quân đi đánh Sở, mình cũng chẳng trả được mối thù cả nhà hơn
ba trăm người bị giết hại, hơn nữa trung thần lương tướng của nước Sở còn
tiếp tục phải chết dưới bàn tày gian tặc của hôn quân, trăm họ nước Sở sẽ
mãi mãi sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng… Ông nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất
giác nước mắt trào ra tuôn chảy ròng ròng rồi quì thụp ngay xuống bên
chân Tôn Vũ khóc rống lên, vừa khóc vừa kể lể, vừa khóc vừa nguyền rủa.
Ông khóc thiên hạ sao còn chưa sáng ra, ngày không rạng, trăng u mờ. Ông
khóc cha mẹ không có con hiếu, đất nước không có trung thần, muôn dân
không có cứu tinh. Ông khóc cuộc đời tối đen, không thấy mặt trời mặt
trăng, chẳng nhìn thấy sao sáng, cứ mông lung vô cùng, sông suối vô tình
chảy, đời đầy nỗi bất công, chẳng thấy đâu là nhân nghĩa, không tìm đâu ra
sự chân thành… Cứ như thế, Ngũ Tử Tư khóc mãi, nguyền rủa mãi, tưởng
như khóc cho mây sụp xuống, cho gió thét gào, cho nước sông hồ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.