TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 279

miếu Tôn Vũ, bốn mùa hương khói, hòn đảo nhỏ này cũng vì thế mà mang
tên Vũ Miếu đôn).

Sau khi chia tay Điền Thục Hiền, Ngũ Tử Tư liền đến hồ Tây Yêm và đi

thẳng đến giữa đảo, nghe ngóng bốn bề. Nghe thấy tiếng gọi của Ngũ Tử
Tư, Tôn Vũ nâng phên giậu lên đón tiếp, bạn bè thân lâu ngày gặp lại nhau,
mừng rờ và nhiệt tình cứ như có lửa đốt. Sau khi hàn huyên với nhau, Tôn
Vũ hỏi:

– Hiền đệ bận hàng trăm việc trong triều, nay hạ cố đến hàn xá đây,

chẳng hay có chuyện chi dạy bảo.

Ngũ Tử Tư thấy hỏi vậy liền đáp:
– Ngô vương từ lâu đã mộ tiếng tăm của nhân huynh như sét đánh bên

tai, ngặt một nỗi việc nước bận rộn mà không có thuật phân thân, nên đành
sai Ngũ Viên tôi thay mặt đến đây xin mời huynh ra khỏi đây để giúp đỡ
một tay.

Tôn Vũ lắc đầu cười bảo:
– Tôi ở nơi xó rừng Khung Long này lâu rồi, lại dời đến hòn đảo quạnh

hiu giữa trời nước này, cách biệt với đời, Ngô vương làm sao mà biết được
Tôn Vũ quê mùa này? Chắc lại có hiền đệ tiến cử thôi chứ gì?

Biết Tôn Vũ không ưa quanh co rắc rối, Ngũ Tử Tư bèn nói thẳng ra:

– Đúng là Ngũ Viên này tiến cử, song Ngô vương rất thành tâm mời gọi..
Tôn Vũ lại lắc đầu lần nữa nói:
– Đành rằng thế, nhưng lâu nay tôi đã không thiết gì đến công danh lợi

lộc, nên mới đến Khung Long hái thuốc, ra đảo vắng cấy trồng, tuy nhờ
hiền đệ có lòng tốt tiến cử, song việc này quả thực là không thể nghe theo
được!

– Nhân huynh hà tất quá câu nệ như vậy – Ngũ Tử Tư nói đầy vẻ xúc

động – đại trượng phu đã có tài trải đời cứu dân, sao có thể để mai một giữa
lau sậy, vẫn cứ mong ông anh đừng để phụ lòng tốt của Ngô vương, hãy ra
khỏi đây ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.