TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 301

người nấy cười đến rủn cả người ra, chân cũng như lưng không sao dãn ra
được nữa. Do không chạy được, những cung nữ đó nghĩ sao lại phá lên
cười. Lần này Tôn Tử nhìn rất rõ, không phải tất cả bọn cung nữ đều không
sợ những điều quy định, không lo sẽ bị trừng trị theo quân pháp, mà chính
hai nàng cơ đã làm đầu tiên. Chẳng những họ tự ý cười cợt hết sức, còn trêu
cho các cung nữ khác cười theo. Không những bản thân họ coi quân lệnh
như gió thoảng bên tai, còn ngầm báo các cung nữ khác không nên sợ. Rất
rõ ràng là họ cậy thế mình được Ngô vương sủng ái, cho rằng quân kỷ có
nghiêm đến đâu cũng chẳng thể nghiêm với họ được, cho rằng có vi phạm
kỷ luật, chủ tướng cũng chẳng làm gì được họ…

Tôn Tử quả thật đã không thể nhịn hơn được nữa, thấy chân mày ông

dựng đứng lên, hai mắt ương tròn long lên sòng sọc, mấy sợi râu vểnh lên
bay phất phơ trông oai vệ đến ghê người, rồi ông bỗng quăng phịch một
tiếng, chiếc dùi trống lăn ra một bên, quay về chỗ mình ngồi, quát lên một
tiếng:

– Quan chấp pháp đâu?
Quan chấp pháp trả lời một câu “Dạ” rồi dõng dạc bước ra.
– Trong quân đội có kẻ không theo quân lệnh, theo quân pháp nên làm

thế nào?

– Trong quân đội có người trái lệnh, thì phạt đội trưởng trước ạ!
– Trị tội thế nào?
– Dạ, chém đầu bêu chợ ạ!

Tôn Tử liền dứt khoát hô:
– Quan bay đâu! Đem đội trưởng của hai quân tả hữu là Hạ phi và

Khương phi ra chém đầu bêu chợ!

Các cung nữ nghe thấy nói “chém đầu” người nào người nấy mặt mũi tái

xanh tái xám. Hai nàng cơ lại càng run như cầy sấy, mềm rủn cả người, mặt
như chàm đổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.