TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 504

– Bức thư này chẳng qua chỉ là một đòn lừa bịp của Phạm Lãi, bởi Phạm

Lãi là người vốn rất giỏi quyền mưu.

Ngũ Tử Tư vẫn hoàn toàn không hiểu, liền hỏi:

– Đưa cả năm trăm thạch gạo, sao lại có thể là xảo trá được?
Tôn Tử phân tích:
– Chỉ có quân lương mà không có lính tráng, đây là một cái bẫy đáng

gờm! Dùng quân lương để làm yên lòng ta, ta sẽ lập tức đem quân đánh Sở,
họ bèn tìm chỗ sơ hở mà đánh vào, không thể không đề phòng!

– Tầm mắt của nguyên soái sắc bén, nhìn suốt mọi vật, nêu đã thế, thì ta

đánh họ trước.

– Không được! Họ xử với ta bằng phép lịch sự, ta lại đánh họ, đó là hành

vi bất nghĩa vậy.

– Tuy vậy, cũng đừng nên bỏ phí thời gian.

– Câu nói ấy cũng có lý đấy! – Tôn Tử làm ra vẻ hơi suy nghĩ, đúng là

cau mày vắt óc, kế liền bật ra. – Thế này nhé, để đề phòng nước Việt xâm
lăng, trước khi đánh Sở, sai tướng quân Vương Tôn Lạc đem năm ngàn
quân ra trấn giữ tại khe lũng núi Long Môn ở biên giới hai nước Ngô –
Việt. Như thế là ta có thể dấy quân đánh Sở, nước Việt cũng không đánh
được ta.

Ngũ Tử Tư lấy làm khó hiểu liền hỏi:
– Nếu quân Việt đến xâm phạm, năm ngàn quân thì chống chọi làm sao?

Tôn Tử cười đáp:
– Vấn đề không ở chỗ quân số nhiều hay ít. Phạm Lãi là con người thông

minh tuyệt vời, thấy ta ém quân ở biên giới Ngô – Việt, tất sẽ biết rằng âm
mưu của họ đã bị ta phá tan, dứt khoát không dám đến đánh nữa.

Tôn Tử lệnh tướng quân Vương Tôn Lạc đem quân trấn giữ khe núi

Long Môn, sau dùng gian tế phao tin ấy sang đất Việt. Phạm Lãi nghe tin,
kinh ngạc và thán phục, than mình chẳng bằng ai, nghĩ bụng: Ta tuy đưa
năm trăm thạch lương thực sang cho nước Ngô, nhưng âm mưu lại bị Tôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.