TÔN TỬ TRUYỆN - Trang 508

một cục băng, lúc lại tan ra thành dòng thác cao muôn trượng, bỗng nhiên
trước mắt ông bỗng mờ ảo hiện ra cảnh mùa xuân ngàn tía muôn hồng, rồi
trong nháy mắt xuân qua thu lại, khắp núi khắp đồng, ngô lúa ngập bờ, hoa
trái tốt tươi, quả chín trĩu trên cành nào đỏ, nào vàng, nào trong suốt, lấp
láy… mới đầy đặn biết bao, mới chắc nịch biết bao. Không thể nằm thêm
được nữa, Tôn Tử bật dậy như một con cá quẫy, ông nhổm bật ra khỏi
giường, châm sáng ngọn nến còn một nửa ở đầu giường, vội vàng vơ lấy
mảnh áo khoác lên trên mình, cầm cả chiếc cây nến đi vào thư phòng. Dưới
ánh nến chập chờn, mọi thứ trong thư phòng xem ra có vẻ tươi sáng rực rỡ
hơn, đỏ tươi hơn. Thư phòng của Tôn Tử thật đơn sơ trang nhã, ở đây
chẳng lấy đâu ra những thứ đồ cổ đắt tiền, cũng chẳng có bàn ghế bằng gỗ
lim gỗ gụ chạm trổ cầu kỳ, mà ở đây chỉ toàn là thẻ tre và thư tịch, ngoài ra
là tứ bảo văn phòng, ghế ngồi và án thư đều rất thông thường, tuy xem ra
rất lấy làm lạnh lẽo, ấy nhưng mà ở đây Tôn Tử đã từng trằn trọc bao đêm.
Mười ba bài “binh pháp” đã ra đời ở đây, hoàn thành bản thảo cũng ở đây,
từng phương chiến đấu để thắng địch cũng được phác ra ở đây, quốc sách
trừng trị bọn hủ bại để nước mạnh quân khoẻ cũng được khởi thảo lên ở
đây… Gian phòng nhỏ này, có thể coi như một nguồn sáng chiếu dọi toàn
nước Ngô và là đất cội nguồn khiến nước Ngô từ yếu trở thành mạnh, và
cũng là giọt nước trong con sông dài xán lạn của văn hoá Trung quốc. Tôn
Tử cầm chiếc cây nến đi thẳng đến trước một tấm bản đồ vẽ trên một vuông
lụa khổ lớn treo trên tường ở giữa thư phòng, chăm chú nhìn vào mỗi một
dãy núi, mỗi một dòng sông, mỗi một cái hồ, đầm, mỗi một thành phố hay
thị trấn lớn nhỏ vẽ trên đó, là kết tinh sự cần cù chịu khó của ông trong mấy
tháng trời, là kết quả của những đêm thức trắng, là thu hoạch sau những giờ
suy nghĩ nhức óc và những thoáng vui mừng, dưới ánh nến lung linh, tấm
bản đồ rộng lớn như một ngọn lửa đang rực cháy, như ánh ban mai bừng
lên, nó mới tươi đỏ làm sao, rực rỡ làm sao, huy hoàng xán lạn làm sao…

Tôn Tử giơ cao ngọn nến, dưới ánh sáng lung linh, những nét vẽ đơn

điệu trên vuông lụa thô bỗng trở nên như hoa như gấm. Mắt ông tuy chăm
chú nhìn vào từng chỗ trên bản đồ, nhưng đầu óc lại đang bồi hồi nghĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.