TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1285

bóng trắng thấp thoáng nơi này nơi khác trên lầu nhà. Đó là tiếng gõ cửa
trong đêm.
Sau đó bà Huyện bán hết đất điền cùng đi với một người đàn ông khác,
chẳng biết ở đâu, người ta đồn như vậy. Chỉ có căn nhà ma không ai dám
mua. không ai dám ở trong một thời gian dài, trừ ông Tư Ghiền.

Trước khi gục xuống như say, như ngủ, ông Tư Ghiền còn nói một câu
giọng than thở, buồn phiền:
- Cớ gì mà bả không chịu gặp lại tui...
Khuya rồi. Mọi người xúm lại đỡ ông Tư lên chiếc giường duy nhất trong
phòng. Vài ba đứa dọn dẹp bàn nhậu trong im lặng, buồn buồn.
“Cộc, cộc… Cộc… cộc, cộc... Cộc… cộc…”
Mọi người đang có mặt trong phòng nhìn nhau.
“Cộc, cộc… Cộc… cộc, cộc... Cộc… cộc…”
Cửa mở. Cánh cửa phòng không còn đóng tự động nữa. Một bóng trắng
như sương, như khói trôi vào. Bóng trắng trôi đến bên ông Tư. Giọng ông
Tư khẽ cất lên:
- Mình đó hả?
Tất cả mọi người có mặt nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cố giữ không gây
một tiếng động nào. Cảm giác của họ bây giờ rất lạ, cũng sợ nhưng rất ít,
cái chính là xúc động là xót thương.

Đám tang ông Tư Ghiền diễn ra trong lặng lẽ. Khách đưa là anh em trong
đoàn hát. Không khăn tang trắng. Không trống kèn nhưng mọi người đều
nghĩ ông rất vui.
Từ đó căn nhà hoàn toàn không có ma cỏ gì nữa cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.