TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1305

- Ba... hay ba cho con về quê...
Ông già nhìn Thi nghiêm nghị:
- Không được, ba đã nói rồi...

Thi uể oải đứng lên. Tôi cũng đứng lên theo. Cả ba chúng tôi lặng lẽ đi trở
ra đường lộ, không ai nói với ai lời nào. Tự nhiên trong lòng tôi trỗi dậy
một nỗi buồn lênh láng... Tuy mới gặp gỡ và quen biết Thi không lâu,
nhưng tôi cảm thấy thân thiết với cô như đã quen biết từ rất lâu rồi. Rồi
quãng đường dài dằng dặc còn lại phía trước, tôi sẽ phải một mình buồn bã
hay phải ngồi cạnh một bà phì nộn hoặc một ông sồn sồn, lên xe là ngủ gà
ngủ gật rồi kéo ò e suốt sáng...

“Gặp nhau đây, rồi chia tay... Ngày vàng như đã vụt qua trong phút
giây...",
bất chợt một câu hát hiện ra trong đầu tôi. Thật ra, âm điệu bài hát
đó không buồn một chút nào, nhưng lúc này nó lại làm cho tôi bùi ngùi xao
xuyến lạ...

Ra tới đường lộ, ông già vỗ vai tôi nói lớn:
- Cháu về quê mạnh giỏi!

Tôi gật đầu cảm ơn ông mà mắt vẫn nhìn Thi không chớp. Thi lí nhí nói
câu tạm biệt, hứa hẹn sẽ gặp lại tôi vào một ngày không xa nữa ở tại Sài
Gòn. Tôi cũng không nhớ lúc đó mình đã nói gì với Thi nữa, chỉ nhớ là tôi
đứng bên đường nhìn theo dáng hai cha con Thi bước lên một chiếc xe
khác mà lòng tiếc nhớ ngẩn ngơ...

Bỗng tôi chợt nhớ, lúc tối khi thấy cha con Thi lên xe thì có mang theo
hành lý, sao bây giờ ngoài chiếc túi xách trên tay Thi họ không mang theo
gì cả? Tôi vội vã nhảy phốc lên xe, đến hàng ghế lúc nãy tôi và cha con Thi
ngồi, cúi nhìn quanh quất nhưng không thấy gì.

Lạ thật! Tôi lẩm bẩm. Rõ ràng lúc nãy, ông già trước khi ngồi xuống còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.