TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1303

Thi ngoảnh nhìn nghiêng, giấu đi cặp mắt long lanh rực sáng:
- Thế mà... em cứ tưởng anh có vợ ở quê... nên không dám nghe điện thoại
ở nhà chứ!
Tôi làm bộ nhăn nhó:
- Trời ơi, em nghĩ vậy là chết anh rồi! Anh còn... mồ côi vợ em ơi! Sinh
viên tay trắng như anh, có ma nào thèm...
- À em cho anh xin địa chỉ ở quê của em đi!
Chợt nhớ ra, tôi đề nghị. Thi ngập ngừng một chút rồi xòe tay ra trước mắt
tôi:
- Anh cho em mượn điện thoại, em chép địa chỉ của em vô phần tin nhắn
cho anh.

Vui vẻ đưa cho Thi chiếc điện thoại, vô tình bàn tay tôi chạm khẽ vào bàn
tay đang giơ ra phía trước của Thi. Một cảm giác lành lạnh rờn rợn chạy
khắp châu thân làm tôi rùng mình mấy cái. Nhận thấy thái độ bất thường
của tôi, cô gái liền nhoẻn miệng cười làm tôi thấy mình sao mà ngớ ngẩn,
có lẽ đó chỉ là cơn gió ẩm thấp ngoài kia thổi tạt vào đây thôi.

Tôi cảm thấy hơi quê, ở một nơi như thế này giữa đêm, đáng ra người lo sợ
phải là Thi mới đúng. Nhưng tuyệt nhiên, từ lúc bước vào đây tới giờ, chưa
khi nào tôi nhìn thấy một nét lo âu, sợ sệt hay hoài nghi hiện trên mặt Thi,
dù chỉ là thoáng qua thôi.

Với Thi tôi là một kẻ hoàn toàn xa lạ, chỉ mới biết nhau cách đây mấy giờ
đồng hồ, vậy mà Thi không chút ngần ngại đi theo tôi tới nơi hoang vắng
này, nếu lỡ tôi là kẻ... không đàng hoàng, tôi giở trò đồi bại gì đó ra thì cô
sẽ xoay xở sao đây?

Đã vậy nơi đây lại là một cái nhà mồ! Thường thì đa số phái nữ đều nhút
nhát, dù những người được xem là gan dạ đi nữa thì cũng ít ai dám ngồi
tâm sự cùng một kẻ lạ ở một nhà mồ. Thế mà Thi lại khác! Trông cô nhỏ
bé, yếu đuối đến thế nhưng không hề tỏ ra e dè chút nào trong cái bối cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.