TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1344

lật đật thực thi tiếp nhiệm vụ của mình. Nhưng từ lúc đó, tôi không còn để
tâm nhìn cách băng bó nữa, mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào gáy Nhi, đôi
tay tôi run rẩy, lòng tôi đang ngập tràn một thứ cảm xúc rất khó gọi tên.
Giờ phút này, hình ảnh Thi của hơn hai mươi năm trước lại hiện về rõ rệt
trong đầu tôi. Tôi không quên lời căn dặn của Thi:
- Ba nết ruồi này là vết tích để anh nhận ra em...
Trời ơi... có lẽ nào? Có lẽ nào cô gái này chính là hiện thân của Thi? Có lẽ
nào Thi đã kịp quay về bên tôi khi kiếp người của tôi chưa mãn? Không..
không đâu... không thể... điều này thật khó tin... Nhưng mà... làm sao lại có
sự trùng hợp lạ lùng như vậy?
Tới lúc băng bó xong, thấy tôi vẫn đứng thừ người ra, hai tay vẫn còn túm
chặt mái tóc của cô giơ lên cao, Nhi khẽ nhắc:
- Chú ơi, xong rồi chú ơi!
Sực tỉnh, tôi buông tay ra và không biết nói gì với Nhi lúc này.
- Chú ơi, mình về được chưa chú? - Cô bé ngước nhìn tôi.
Tôi bối rối:
- Ừ mình về! Mà không, để... chú đưa... cháu đi rửa vết thương ở đầu gối
nữa chứ, để vậy lỡ bị nhiễm trùng thì thêm khổ...
Nhi níu lấy tay tôi:
- Chú ơi, khỏi đi chú ơi! Về nhà cháu tự làm được, ở đây cháu sợ lắm...

Trông thấy vẻ mặt tội nghiệp của cô bé, tôi cũng không nỡ nài ép nữa. Dìu
cô xuống sân bệnh viện, tôi ghé quầy thuốc mua thuốc, bông băng và một
vài thứ cần dùng trong việc lau rửa vết thương. Xong đâu đấy tôi chở cô bé
về. Nhi có vẻ ân hận:
- Tại cháu... tại cháu làm chú phải vất vả cả buổi trời... cháu thật có lỗi,
cháu xin chú đừng trách cháu.
Tôi cười:
- Không có gì đâu, cháu đừng bận tâm, nhưng nhớ từ nay đi đường phải
thật cẩn thận. Hôm nay bị như vậy cũng là còn may cho cháu đấy!
- Dạ, cháu xin ghi nhớ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.