TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1398

Mà không quên sao được khi một người âm ty, một người đang hưởng hạnh
phúc ở dương gian! Đúng, tôi là Ngọc Xuân đây!
Bà Thu Hồng lạnh cả người, run lập cập:
- Tôi... tôi...
- Bình tĩnh nào, bà chủ. Bởi nếu bà xỉu bây giờ thì lấy ai lo cho ông nhà!
Nàng ta đứng lên, lúc ấy Thu Hồng mới phát hiện có một người ngồi
phía sau nãy giờ.
- Ông!
Ông Lê Lộc đổ người xuống sàn khi không còn điểm tựa. Lúc này ông ta
chỉ còn là cái xác không hồn.
Bà Hồng kêu lên:
- Trời ơi!
Vị khách xưng danh Ngọc Xuân, giọng lạnh như băng:
- Các người chờ cơm ông ta, nhưng con người đóng vai chính trong thảm
kịch ngày xưa đâu còn có dịp tiễn cậu con trai đi du học nữa!
Bà Thu Hồng định bước tới thì lập tức bị cảnh cáo:
- Trước sau gì cũng tới phiên bà thôi. Nhưng bây giờ thì hãy ở yên đó.
Nàng ta cúi xuống, gần như áp sát vào mặt ông Lê Lộc nhưng khi ngẩng
lên thì bà Thu Hồng hoảng hốt kêu lên:
- Năm... Năm Thủy!
Thì ra người đang đứng trước mặt bà ta đang khoác trên người chiếc
khăn choàng của Năm Thủy!
- Thì tôi vẫn là Ngọc Xuân đây thôi. Chỉ có điều, chính nhờ cái vỏ bên
ngoài này mà một kẻ đem tai họa tới cho chồng bà mới lọt được vào đây.
Chớ nếu không thì làm sao tôi có thể bước tới gần khi trong phòng này,
luôn có tượng Phật mẫu!
Lúc này bà Hồng mới kịp nhìn lên cái trang thờ Phật bà. Bàn thờ chỉ
còn lại bình hoa và dĩa trái cây, còn tượng Phật thì không thấy. Từ lâu bà
Thu Hồng chỉ tôn kính sự thờ Phật mẫu của chồng, chớ chưa hiểu sâu xa ý
của ông.
Đến giờ này bà mới vỡ lẽ, nhưng đã quá trễ rồi.
- Chị... chị…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.