nói gì được...
Tư Long cũng chẳng hiểu sao mình lọt được vào phòng của bà Ái Nguyệt,
trong lúc cửa ngoài vẫn còn khóa và ông không hề mở ra?
Lúc mở mắt ra thấy mình nằm trong phòng, Tư Long có thử tới lay cửa thì
mới biết nó vẫn còn khóa ngoài.
Ông cất tiếng gọi thử thì không ai trả lời. Gọi đến cả chục lần như vậy.
Cuối cùng ông bước tới mở đèn lên thì một lần nữa giật mình khi thấy trên
giường có một phụ nữ nằm, đắp chăn kín từ chân lên tới ngang cổ, chừa lại
phần tóc xõa xuống giường như lần trước!
- Cô… Cô là…!
Ông nói được mấy tiếng rồi hai hàm quá run nên không thể nói tiếp. Người
trên giường cựa mình, mặt xoay về phía Tư Long.
- Trời ơi!
Người đó có khuôn mặt trơ xương trắng hếu. Là một đầu lâu gắn trên cơ
thể một con người! Chiếc mền được tốc ra từ từ... Rõ ràng cơ thể bên dưới
còn nguyên vẹn, ăn mặc tươm tất, sang trọng!
- Tôi... tôi...
Tư Long sợ đến mức gần... vãi trong quần. Ông không còn nói được nữa,
cũng không thể cử động. Lúc ấy người kia từ từ đứng lên và nhanh như một
ánh chớp, cả thân thể ấy lay động, rồi... mắt Tư Long hầu như không còn
nhìn rõ được nữa. Ông lảo đảo...
Đến lúc trụ vững lại được thì Tư Long cảm giác như có vật gì đó vừa mềm
vừa mịn chạm vào hai chân mình.
Nhìn xuống thì ông suýt hét lên, nếu còn có thể thét lên được. Bởi dựa vào
chân ông lúc ấy là con mèo đen cực to, đôi mắt sáng như hai viên bi thủy
tinh màu xanh biếc!