trên lầu. Nhất là bà Luật sư già, bà ấy hết nhiệm vụ ở đó rồi, không nên
can thiệp vào nữa. Nếu chú không nghe lời thì buộc tôi phải đẩy chú đi!
Người thừa kế”
- Trời ơi, cô... Lộng Ngọc!
Tư Long vừa kêu lên vừa đánh rơi lá thư xuống sàn nhà. Như vầy là sao?
Hai chân, hai tay ông run lẩy bẩy, đến nỗi cố lê tới chỗ đặt máy điện thoại
mà vô cùng khó khăn. Phải mất gần năm phút sau ông mới gọi được cho bà
Luật sư. Nhưng bà ta không có nhà. Mãi đến trưa mới liên lạc được, Luật
sư Oanh sau khi nghe thuật lại câu chuyện đã tới ngay, cùng với một người
thừa phát lại Tòa án. Sau khi nghe Tư Long kể, vị thừa phát lại bảo:
- Theo tinh thần di chúc thì chỉ có người có tên trong di chúc mới có quyền
thừa hưởng gia tài này. Nhưng do người thừa hưởng đã chết trước đây khá
lâu, nên ngôi nhà và tất cả tài sản của bà Ái Nguyệt sẽ được tạm thời phong
tỏa, chờ phán quyết của Tòa án. Vậy nhân danh Tòa án, tôi chính thức cử
ông Tư Long trong vai trò quản gia. Ông đã được pháp luật công nhận, như
vậy từ nay đừng ngại gì cả. Có quyền...
Nhưng Tư Long đã lên tiếng ngay:
- Cám ơn ông tòa, tôi chỉ vô tình ghé đây thăm nhà cũ của bà chủ, còn bây
giờ tôi phải về nhà mình. Tôi không thể...
Luật sư Oanh phải chận lời:
- Anh Tư, tôi đã nói rồi, anh phải giúp cho trói. Vì ngoài anh ra, đâu có
người nào đủ tin cậy...
Mặc cho bà thuyết phục mấy, Tư Long vẫn cương quyết:
- Bà có giết tôi thì tôi cũng không ở lại!
Ông nói xong là gom quần áo và đi ngay. Nhưng thật lạ thường, lúc ông ta
bước ra tới sân thì gục xuống như bị ai đánh ngã.
- Kìa, anh Tư! Anh sao vậy?
Tư Long như người mất trí, chỉ giương mắt nhìn người trước mặt mà không