TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1821

phán xét tôi và tôi không biết phải đền tội của mình như thế nào? Tôi chỉ
biết đem máu của mình để cầu xin mọi người tha thứ tội cho tôi. Tôi là một
kẻ đáng thương bị trừng trị, nhưng có điều này tôi muốn nói với anh. Tin
hay không là tùy ở anh.

Tôi… không có giết Ngọc Nhi. Làm sao tôi có thể nhẫn tâm ra tay với đứa
cháu gái của tôi được…
Nhưng tôi là một tên hèn nhát đáng bị nguyền rủa, tội lỗi đầy ắp trên đầu.
Tôi không cầu xin với anh một điều gì, nhưng vì tình yêu của anh dành cho
Ngọc Nhi, xin anh hãy giúp nó đạt được ước nguyện của nó.
Một lần nữa, xin anh hãy giúp cho cháu của tôi. Tôi thật là xấu hổ khi tôi
nói lên điều này. Tôi là kẻ khốn nạn nhất!
Phương Vũ Nguyên”.

Những nét chữ trong lá thư của ông Nguyên cứ nhảy múa trước mặt anh
không muốn giữ một vật gì của người đàn ông tàn ác đáng ghét này. Lâm
châm lửa, anh đốt bỏ lá thư của ông Nguyên vào cái gạt tàn thuốc của
mình.

Giờ đây Lâm cảm thấy tâm hồn hơi thanh thản khi anh thực hiện được
những ước nguyện lúc còn sống của Ngọc Nhi.

Căn phòng hoàn toàn im lặng, bên ngoài không một tiếng động, Lâm biết
ba mẹ của anh đã về quê ngày hôm qua. Khi nào anh gặp phải một chuyện
gì, ba mẹ anh vẫn thường để cho anh yên lặng một mình trong căn nhà này.
Ba mẹ anh rất tin tưởng ở anh và họ hiểu sau cú sốc, anh sẽ tự vực lấy
chính bản thân mình và sẽ đứng thẳng lên.

Trên tay của Lâm là quyển nhật ký của Ngọc Nhi, từng dòng chữ nhạt nhòa
nước mắt, người con gái trong trang giấy hiện ra trước mắt anh.
Anh cảm nhận được bên tai mình tiếng thỏ thẻ ngọt ngào của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.