TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1823

cuồn cuộn bay tỏa ra căn phòng. Phải chăng khói thuốc đã làm mắt anh cay
nhòe hay là những dòng nhật ký của Ngọc Nhi chọc vào tuyến lệ của anh.

“Em đã tốt nghiệp loại ưu ngành thương mại và em đang đầu tư vào lãnh
vực ăn uống ở thành phố Đà Lạt. Em có đọc báo và biết được phòng triển
lãm tranh của anh rất nổi tiếng. Xin chúc mừng anh.

Đáng lý ra em phải lên thành phố để thăm anh hoặc gọi điện thoại liên lạc
với anh, nhưng em không thể nào làm được. Em gặp lại ông ngoại của em.
Người mà đã bức bách ba mẹ em chết trong oan ức và ngoại em sống
những ngày tháng điên loạn. Song dù sao ông ta cũng là người mà em gọi
là ông ngoại. Đầu tiên, em đã nhường một cổ phần cho ông ta. Nhưng với
bản tính tham lam, ích kỷ, tàn ác, ông ta đã bày ra những chuyện làm ăn
phi pháp dẫn đến công ty của em bị thua lỗ.

Lúc này em không muốn gặp anh. Em đã hối hận thật sự, đáng lý ra em
không nên theo đuổi cái sự nghiệp kinh doanh kia và em đừng quá tham
lam bước lên những bước thang danh vọng. Phải chi có một điều ước đến
với em. Chỉ duy nhất một điều ước thôi. Em sẽ ước lần đầu tiên gặp anh,
nói cho anh tình yêu của em và bình lặng sống bên anh trong một cuộc đời
hạnh phúc êm đềm.
Em đã đánh mất hạnh phúc của chúng ta rồi. Một lần nữa em cúi đầu
mong anh tha lỗi cho em…”

Những trang giấy lem luốc màu mực chứng tỏ Ngọc Nhi đã khóc thật nhiều
khi viết lên những dòng chữ này. Tay của Lâm run run khi lật từng trang
giấy, anh nhận thấy hơi ấm của Ngọc Nhi còn quanh quẩn nơi đây. Sự gián
đoạn của những trang giấy kế tiếp khiến Lâm hiểu ra, Ngọc Nhi đã ngưng
viết một thời gian, cho đến khi cô lên đường sang Nhật Bản, những dòng
nhật ký lại hiện lên:

“Anh Lâm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.