TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1901

Người phụ nữ ăn xin đỏ mặt lên vì thẹn. Tuy nhiên, thay vì mắng lại, bà ta
tỏ thái độ dịu êm:
- Tôi cũng đã có tuổi rồi ông lão ơi... chỉ mong được yên thân, không thích
chuyện đèo bồng đâu.
Lão Tâm muốn cười phá lên trước những lời ngộ nghĩnh vừa nghe song đã
nén lại được. Quả là một chuyện khá hi hữu, lão Tâm thấy mình như chợt
trẻ lại đến mấy mươi tuổi dù trong người vẫn đang còn mệt. Lão bỗng lên
tiếng nói đùa:
- Mụ già... ta cũng già, trêu chọc nhau để làm sống lại những năm tháng đã
đi qua trong đời cho lòng bớt tủi hổ chứ có phải rửng mỡ đâu mà cự nự. Ta
nói thiệt, mụ tuy trẻ hơn bà già của ta nhưng nhan sắc không bằng đâu.
Sắc mặt người phụ nữ ăn xin chuyển sang màu xám xịt, mắt long lanh ngấn
nước:
- Tui xấu là do sự bất công của tạo hóa, tại sao ngay đến một ông lão già
gần đất xa trời cũng không hề có một chút cảm thông. Trong đời tui chắc
chỉ một người duy nhất ấy…
Thấy bà ta trở lại chuyện ban đầu, lão Tâm cũng chẳng chấp nhất, hỏi han:
- Gã là ai?
Người phụ nữ ăn xin thút thít khóc:
- Thì cứ cho rằng ông ta là một hồn ma đi. Bởi nếu là người thì gần hai
chục năm nay tui đã tìm được ổng.
- Chuyện của mụ làm cho ta mù tịt không thể nào hiểu nổi.
- Tui cũng không cần ông phải hiểu. Kẻ tui nhờ vả lúc này là thằng vừa gây
sự với ông.
Lão Tâm nhướng mắt, miệng há hốc:
- Sao? Thằng Quang xồm sẽ giúp mụ tìm người à?
Người phụ nữ ăn xin gạt nước mắt, gật gù:
- Phải! Tui đã nhờ nó rồi. Tui còn đưa cả kỷ vật của ổng cho nó giữ...
- Mụ tin cái thằng trời đánh đó!
- Có thể nó không tốt với ông nhưng lại tốt với tui.
- Mụ biết nó bao lâu?
- Mới từ đêm hôm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.