TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1952

Phương cười híp cả mắt:
- Má bảo con đó nghe! Vài bữa sẽ có kết quả ngay!

Bà Phấn trằn trọc mãi mới có cảm giác là cơn buồn ngủ sắp đến. Mí mắt
hơi nặng, bà trở mình lấy tư thế để chuẩn bị cho giấc ngủ ngon, bởi sáng
sớm mai bà phải về Nha Trang rồi.
Bất chợt có một bàn tay mát mịn choàng qua người bà, rồi ôm lấy, cùng lúc
với một bên nệm lún xuống, chứng tỏ đang có người leo lên nằm chung.
- Mày hả Phương?
Nghĩ là cô con gái thứ ngủ phòng bên chắc là khó ngủ nên sang đây ngủ
chung, nên bà Phấn hỏi mà không quay lại. Không nghe đáp, bà lại hỏi lần
nữa:
- Mai về rồi, cố ngủ một chút đi, sao lại qua đây?
Nghe hơi thở phả vào gáy mình hơi lạ, bà Phấn quay lại, vừa hỏi:
- Ủa, Giáng Hương hả?
Nghe cách thở và cái kiểu ít nói khi lên giường, bà Phấn chắc chắn là
Hương rồi, bà đưa tay choàng qua ôm lấy con, hỏi nhỏ:
- Bộ sợ thằng Phong lẻn vào hả? Sợ gì, thằng đó không dám đâu.
Vẫn không có tiếng đáp lại, bà nghĩ con gái mắc cỡ, nên lại nói rất khẽ:
- Vui thì vui, nhưng đừng để nó làm gì nghe con. Làm con gái phải giữ...
như thế nó mới nể mình, quý mình. Như ba mày hồi đó, ông lén chun vào
mùng tao đến chục lần mà có được gì đâu. Có lần tao nhột quá đạp cho một
cái ngã xuống sàn u đầu luôn!
Bà nghe một tiếng cười rất khẽ, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Tế nhị,
bà không nói nữa mà lại buông ra, kéo chiếc mền lên đắp ngang ngực con.
Trong bóng tối không nhìn được mặt con, nhưng bà cũng hài lòng khi nghĩ
là con gái mình muốn ngủ với mẹ một đêm rồi mai lại phải xa mẹ, ít ra
cũng một năm nữa, khi đó Hương mới tốt nghiệp đại học và trở về nhà.
- Ngủ đi con...
Bà nói khẽ rồi nằm im, dỗ giấc ngủ cho mình...
5 giờ sáng…
Phương dậy trước, cô sang phòng mẹ gõ cửa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.